Lại trở lại câu chuyện chữ Quốc ngữ
Câu chuyện xung quanh chữ viết của chúng ta ngày nay đã tốn
khá nhiều giấy mực.
Dù nói thế nào thì việc những con người mấy thế kỷ trước và lần lần dẫn đến những năm tháng gần đây, những con người tìm ra cách La-tinh hóa ghi lại tiếng nói của người Việt ta nói hằng ngày thành một thứ chữ như bây giờ chúng ta dùng, rồi kế tiếp những con người thế hệ sau bổ sung sửa chữa hoàn thiện thêm dần... đều là các đấng bậc anh hào đáng kính phục.
Lịch sử công bằng là phải khuyên cho "những điểm đỏ tròn" đối với công trạng này cho tất cả họ, dù là người Việt Nam hay người nước ngoài, dù cùng chính kiến với ta hay không giống, thậm chí đối lập lại với chúng ta...
Nói cho gọn thì những cống hiến cho chữ Việt, thứ Quốc Ngữ chúng ta sử dụng trong đời sống hiện nay, đều đáng được suy tôn, cần tôn vinh mãi mãi cùng năm tháng.
Dù nói thế nào thì việc những con người mấy thế kỷ trước và lần lần dẫn đến những năm tháng gần đây, những con người tìm ra cách La-tinh hóa ghi lại tiếng nói của người Việt ta nói hằng ngày thành một thứ chữ như bây giờ chúng ta dùng, rồi kế tiếp những con người thế hệ sau bổ sung sửa chữa hoàn thiện thêm dần... đều là các đấng bậc anh hào đáng kính phục.
Lịch sử công bằng là phải khuyên cho "những điểm đỏ tròn" đối với công trạng này cho tất cả họ, dù là người Việt Nam hay người nước ngoài, dù cùng chính kiến với ta hay không giống, thậm chí đối lập lại với chúng ta...
Nói cho gọn thì những cống hiến cho chữ Việt, thứ Quốc Ngữ chúng ta sử dụng trong đời sống hiện nay, đều đáng được suy tôn, cần tôn vinh mãi mãi cùng năm tháng.
Mới đây trên chủ đề này mình đọc được bài này đưa trên mạng,
thấy nhiều điều chí lý, xin phép đưa lại lên trang chủ đây mọi người cùng tham
khảo. Dưới bài xin đưa đường Link mà chủ blog tôi đã có lần đưa lên với một dung tham bàn khác về chữ Quốc ngữ của chúng ta.
Vệ Nhi
----
Ai thực sự tìm ra chữ Quốc Ngữ?
Đã đóng lại bài viết
về hai cụ Hàn Thuyên và Alexandre De Rhodes mà trong lòng cứ mãi lấn cấn vì vẫn
chưa làm rõ được chữ Quốc ngữ ra đời ở đâu, năm nào và còn những ai thực sự đã
có công với chữ Quốc ngữ?
Điều đó làm tôi tịt
mạch mấy tháng nay không viết thêm được bài nào nữa.
Để thoát khỏi tình
trạng bế tắc đó, đành bỏ thời gian lục tìm tứ tung để thoả mãn cái tật gàn dở
của mình.
Chữ Quốc ngữ ra đời
năm 1622 trong thời Trịnh-Nguyễn phân tranh, do công của người giáo sĩ Bồ Đào
Nha Francisco De Pina (1585-1625), tại xứ Đàng Trong của chúa Nguyễn.
Francisci De Pina là
giáo sĩ tiên phong đến Đàng Trong năm 1617, nhờ thông thạo tiếng Nhật và chữ
Hán, ông dễ dàng học nói tiếng Việt, học đọc chữ Nôm, nhưng thấy các giáo sĩ
khác gặp khó khăn trong việc học chữ Nôm nên đã dựa vào bảng mẫu tự La Tinh,
ông Nguyễn Đình Đảng thời cho rằng là dựa vào từ mẫu tự Rô-Măng, tôi thiển nghĩ
mẫu tự Roman cũng từ nguồn gốc Latin mà ra, để ghi âm tiếng bản xứ.
Năm 1624, sau khi đã
xếp đặt thành hệ thống, có cả phần tóm lược về văn phạm, ông mở lớp dạy tiếng
Việt cho các giáo sĩ muốn đến truyền giáo tại Việt nam, ông cũng tự viết bài
giảng bằng thứ chữ này để trực tiếp truyền đạo, nhưng không may, tháng 12 năm
1625 ông bị chết đuối ở cảng Đà nẵng.
Sau cái chết của Pina
những giáo sĩ đã học tiếng Việt với Pina tiếp tục hoàn chỉnh hệ thống chữ viết
nầy là giáo sĩ Gaspar De Amaral (1549-1646) – tác giả tự điển Việt-Bồ, giáo
sĩ Antonio Barbosa (1594-1647) – tác giả tự điển Bồ-Việt, giáo sĩ
Alexandre De Rhodes (1591-1660) – tác giả tự điển Việt-Bồ-La tinh.
Trong đó chỉ có một
mình A.D.Rhodes là người Pháp (ông sinh ở vùng Avignon)
Đúng như TS. Nguyễn
Tường Bách đã nhận định:
“Mục đích ban đầu của chữ quốc ngữ là
để cho các nhà truyền giáo nói được tiếng Việt và giao tiếp với cộng đồng tôn
giáo của mình bằng chữ viết. Về sau, khi các nhà cai trị người Pháp đến Việt
Nam, họ cũng không kham nổi chữ Hán lẫn chữ Nôm. Giải pháp thuận tiện của người
Pháp là buộc mọi người Việt Nam phải sử dụng chữ quốc ngữ và có lẽ đó cũng là lý do tại sao vai trò của Alexandre de Rhodes
được nêu bật.”
Vì là sản phẩm của bọn Tây di, nên chữ quốc ngữ bị giới sĩ phu tẩy chay.
Chữ nôm còn bị chê là nôm na mách qué, thời cái thứ chữ do bon Bạch quỉ chế ra này các cụ có mà thèm để mắt!
Sau đó nó còn là công cụ của thực dân Pháp trong việc cai trị.
Ảnh dưới: Cụ Alexandre De Rhodes
Lại vì nó mà cả một nền Nho học với bao công lao dùi mài kinh sử trở thành vô dụng nên thứ chữ này càng bị khinh ghét.
Nhưng sự tiện dụng và sức sống mãnh liệt của chữ quốc ngữ càng ngày càng lộ rõ, càng thắng thế.
Năm 1915 vua Duy Tân bãi bỏ chế độ thi
cử cũ ở Bắc kỳ.
Năm 1918 vua Khải Định bãi bỏ thi cử cũ
ở Trung kỳ.
Năm 1919 vua Khải Định chính thức đóng
cửa các trường dạy chữ Nho.
Ngày 18-9-1924 Merlin, Toàn quyền Đông
dương ký nghị định đưa chữ quốc ngữ vào dạy trong 3 năm đầu bậc Tiểu học.
Nền Nho học cáo chung, chữ Quốc ngữ lên ngôi.
Nào có gì lạ cái chữ nho
Ông nghè, ông cống cũng nằm co
Sao bằng đi học làm ông Phán.
Tối rượu sâm banh, sáng sữa bò
(Chữ Nho) – Tú Xương
Người Bồ Đào Nha khai sinh
ra chữ Quốc ngữ, người Pháp ép dân ta dùng chữ Quốc ngữ.
Nhưng
truyền bá và trau chuốt cho chữ Quốc ngữ được như ngay hôm nay công lớn nhất
phải thuộc về những người tiên phong tiêu biểu như: Huỳnh Tịnh Của, Trương Vĩnh
Ký, Nguyễn Văn Vĩnh… cùng với họ một đội ngũ tân học ngày càng đông, nhiều tài
năng, đầy nhiệt huyết và dũng cảm.
Những người con ưu tú
đó đã được nhớ ơn, được tôn vinh bằng những tên đường trong đô thị.
Vậy mà trong những
người đi đầu ấy, có một người hình như bị bỏ quên.
Một người có tư cách
sáng chói, có trí thông minh và chí tự học siêu việt, từ thân phận một thằng
nhỏ 8 tuổi chưa biết chữ kéo quạt tại trường Thông ngôn Yên phụ-Hà nội, năm 14
tuổi đã đỗ thủ khoa lớp thông ngôn của chính trường này, là người Việt đầu tiên
được gia nhập Hội Nhân quyền Pháp, người đầu tiên xuất bản tờ báo bằng chữ quốc
ngữ ờ Hà nội, tờ Đại nam Đăng cổ tùng báo, người đầu tiên dịch các tác phẩm văn
học Pháp sang tiếng Việt, người đầu tiên dịch truyện Kiều sang tiếng Pháp,
người đứng đơn xin mở trường Đông kinh nghĩa thục (Cụ Lương Văn Can làm hiệu
trưởng), người chống quân chủ lập hiến kiểu bù nhìn đòi thành lập nền Cộng hoà,
người mà trong lời tựa bản dịch Tam quốc chí đã viết “Nước Nam ta mai sau
này hay, dở cũng là ở chữ quốc ngữ”, người 2 lần từ chối Bắc đẩu bội tinh
của chính phủ Pháp, người mà lúc chết trên thuyền độc mộc ở sông Sê-băng-hiêng,
Sê-pôn – Lào, hai tay vẫn cầm cây bút và quyển sổ với phóng sự đang viết dở
dang “Một tháng với những người tìm vàng”.
Người tự cho mình là
người man di hiện đại - Cụ Nguyễn Văn Vĩnh
Một người mà người Pháp đánh giá là thiếu tính tự ti của dân nhược tiểu.
Người đó là Tân Nam Tử Nguyễn Văn Vĩnh.
Một người xuất chúng
và có công lớn với nền văn hoá hiện đại của nước nhà như thế mà mãi tới năm
1999 tên người mới được đặt cho một con đường ở phường 4 quận Tân Bình.
Còn tại Hà nội quê
ông thời vẫn chưa có con đường nào mang tên ông…
Sài gòn 12-5-2013
Đỗ Xuân Đạm
(trelangkienviet.com)
-----
Tham khảo bài đã post lên khoảng 2 năm trước:
http://vinhnv43.blogspot.com/2011/05/qua-trinh-hinh-thanh-va-phat-trien-chu.html