Hồi đó theo
tin nước ngoài thì tại cuộc họp giữa Việt Nam và Trung Quốc ngày 12/12/2008 tại
một địa điểm ở tỉnh Lạng Sơn, nhà cầm quyền Bắc Kinh buộc Việt Nam phải nhượng
thêm bãi Tục Lãm thuộc tỉnh Quảng Ninh cho họ trước khi dứt điểm kế hoạch cắm
cột mốc dọc theo biên giới 2 nước.
Tục Lãm (điểm chót ở phía mũi đất liền của Tổ Quốc)
là một trong 3 điểm nóng nhất còn bàn cãi giữa đôi bên. Hai vùng còn lại là khu
Bản Giốc và khu mộ Cao Bằng.
Báo chí và giới trí thức trong nước lúc đó
chắc có
chỉ đạo sao đó nên không thấy phản ứng đưa tin gì kỹ càng về một chuyện
đại sự quốc gia như thế này. Theo thông tin từ những người biết quen
biết nhà văn Nguyễn Khắc Phục thì khi ông được tin nói trên đã dũng cảm
lên tiếng. Ông đã viết một bức thư ngắn (gọi là Kiến nghị khẩn cấp...) gửi Quốc hội
và Chính phủ và kèm theo là một bài viết theo thể Hịch cổ, có tên "Hùng ca DIÊN HÔNG”.
Xin giới thiệu thư và
bài văn đó.
Vệ Nhi g-th
------
KIẾN NGHỊ KHẨN CẤP CỦA MỘT CÔNG DÂN VIỆT NAM
Hà
Nội, ngày 13 tháng 12 năm 2008
Kính
gửi: Quốc Hội & Chính Phủ
Nước
Cộng Hoà
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Hà
Nội
Tôi
tên là Nguyễn Khắc Phục, công dân nước CHXHCN Việt Nam, khẩn thiết yêu cầu Quốc
Hội & Chính Phủ: Thông báo công khai trên báo chí, phương tiện truyền
thông, những thông tin về việc đàm phán cắm mốc biên giới với Trung Quốc, mà
trước mắt là những thông tin khẩn cấp về chủ quyền của Việt Nam tại bãi Tục
Lãm (Hải Ninh - Quảng Ninh), khu vực Bản Giốc và khu mộ Cao Bằng. Bất cứ
cuộc đàm phán nào về lãnh thổ, lãnh hải thiêng liêng của Tổ Quốc với ngoại bang
cũng không thể diễn ra theo kiểu "đóng cửa bảo nhau trong nhà", bất
cứ sự thoả
hiệp, nhượng bộ vô nguyên tắc nào cũng không thể biện minh và không thể dung
thứ. Càng không thể chấp nhận thái độ cậy nước lớn áp dụng đường lối "đàm
phán tối hậu thư", cưỡng bức nước nhỏ từ bỏ chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ
và danh dự hợp pháp, chính đáng của mình. Vận mệnh Tổ Quốc đang bị đe doạ
hàng ngày, hàng giờ, chúng tôi chỉ là những công dân bình thường nhưng có đủ
quyền hợp hiến, hợp pháp và bổn phận, đòi hỏi được biết những gì cơ quan quyền
lực cao nhất của đất nước là Quốc Hội và các nhà quản lý nhà nước đang thay mặt
mình, thực hiện để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, quyền lợi và danh dự của Việt Nam.
Khẩn
thiết kính mong Quốc Hội & Chính Phủ xem xét kiến nghị này.
Tổ
Quốc trên hết!
Kính,
Nguyễn
Khắc Phục
Hội
Nhà văn Việt Nam, 09 Nguyễn Đình Chiểu, Hà Nội
Hùng ca Diên Hồng
(bắt
chước thể Hịch)
Tác giả: NGUYỄN KHẮC PHỤC
1
Con
dân nước Việt
Biết
mình đang ở đâu trong thế giới
Sông
ngắn hơn Amazôn
Núi
thấp hơn Êvơrét
Việt
Nam
Tay
làm hàm nhai
Thạo
cày cuốc, chăn tằm và chài lưới
Sức
không đủ bao trùm mấy cõi
Chí
không xa mong dẫn dắt loài người
Chỉ
cốt ấm ba tháng hè, no ba ngày tết
Tuần
chay nào cũng có nước mắt
Bán
anh em xa mua láng giềng gần
Thương
người như thể thương thân
Việt
Nam
Chín
bỏ làm mười
Cười
như thở cả buồn vui hờn giận...
2
Con
dân nước Việt
Giặc
đến nhà đàn bà cũng đánh
Giặc
vừa tan đã nhấm nháp chiến công
Há
miệng chờ sung
Say
ngất ngưởng mơ rừng vàng biển bạc
Vua
sướng đằng vua, quan sướng đằng quan
Bán
tước mua danh
Mở
quốc khố lấy tiền đi đánh bạc
Khép
cửa biển, ngại giao thương xứ khác
Ngồi
trong xó khen nhau trích cú tầm chương
Mặc
trăm họ đói rét, lầm than, oan khuất
Cha
già mẹ héo, vợ goá
con côi
Tiếng
khóc than tận hang cùng ngõ hẻm
Kẻ
sĩ
bịt mắt bưng tai
Hết
chầu chực thềm rồng chờ ban lộc
Lại
véo von ca ngợi thủa vàng son
Quanh
cút rượu bỗng dưng mau nước mắt
Khóc
người cũ muôn năm
Khóc
cho cả những giấc mộng anh hùng đã chết
Bậc
thức giả dã tràng xe cát
Bao
nhiêu "Thất trảm sớ" bị bỏ quên
Bao
nhiêu " Thiên hạ đại thế luận" bị giễu cợt
Bên
hồ Gươm không còn ai bàn chuyện vua Lê...
3
Con
dân nước Việt
Biết
nhà dột từ nóc
Dù
những ông vua hiền minh đã bỏ ngai vàng
Lên
núi cao tìm Phật
Không
cứu nổi những vương triều tụt dốc
Đất
nước rối ren, vua mới lại đăng quang
Béo
cò khi đục nước
Mềm
nắn rắn buông
Trước
Nam sau Bắc
Muốn
lấy phải cho
Thời
thế đổi thay
Bụng
dạ thiên triều chẳng khác
Sai
bầy sứ nghênh ngang
Đi
giữa Thăng Long
Coi
triều đình như cỏ
Mắt
cú vọ hau háu ngắm mồi ngon
Rồi
hùng hùng hổ hổ
Quân
xâm lược tràn sang
Nhân
danh thiên mệnh
Nhân
danh "diệt tà, phò chính"
Nhân
danh "dạy văn hiến cho ngoại man"
Chụp
mũ quốc vương lên những đầu Chiêu Thống
Nướng
dân đen trên ngọn lửa hung tàn
Vùi
con đỏ dưới hầm tai vạ
Đất
tổ tiên lại quay về quận huyện
Mồ
cha ông vó ngựa giặc giày tan
Tháp
Báo Thiên bị cưa đổ máu còn loang
Lũ
thái thú ngồi đếm ngọc trai, sừng voi và tê giác
Đồ
cống nạp sũng máu người, nỗi hổ nhục cha ông
Lá
cờ rũ như tay người hấp hối...
4
Con
dân nước Việt
Ghét
giặc như nhà nông ghét cỏ
Hào
kiệt thời nào cũng có
Một
cây làm chẳng lên non
Chụm
lại thành hòn núi lớn
Thuận
vợ thuận chồng biển Đông tát cạn
Hổ
dữ cũng sợ bầy trâu
Lấy
chí nhân thay cường bạo
Nước
thắng Lửa
Yếu
thắng Mạnh
Biết
lấy đoản binh vượt qua trường trận
Biết
dẹp bỏ những nghi kị bất hoà, tháo mũi sắt ra khỏi đầu gậy chống
Biết
mở cửa hoàng cung đón bô lão trả lời vua
Bản
hùng ca Diên Hồng tiếp lửa bến Bình Than
Cọc
Bạch Đằng đã sừng sững trồi lên!
Máu
cháy sôi trong hốc mắt những hồn oan
Giục
người sống cầm gươm đi chiến đấu
Những
trận đánh để đời Đống Đa, Vạn Kiếp, Chi Lăng...
Đánh
một trận sạch không kình ngạc
Đánh
hai trận tan tác chim muông
Đánh
cho biết nước Nam anh hùng, có chủ
Trăng
Như Nguyệt chớp loè
hùng khí
Nam
Quốc Sơn Hà
Bản
Tuyên Ngôn Độc Lập đầu tiên dựng thế trận Diên Hồng hùng vĩ
Xã
tắc hai phen lao ngựa đá
Non
sông muôn thủa vững âu vàng!
5
Con
dân nước Việt
Biết
thế kỷ hai mươi giông bão
Biết
nhà thơ gọi đúng bệnh mà đau
Dân
hăm nhăm triệu ai người lớn
Nước
bốn nghìn năm vẫn trẻ con
Lịch
sử hôm nay có đi lại lối mòn
Nước
đến chân mới nhảy
Đáng
giận không, Đấng Nhân chủ Loa Thành
Phải
đợi thần Kim Quy hiện lên mới biết giật mình
Giặc
ở ngay sau lưng bệ bạ!
Giặc
có phải Mỵ Châu đâu
Sao
nỡ chém bay đầu tình cốt nhục
Giặc
ở ngay sau lưng người cầm cân nẩy mực
Mắt
mải ngắm đám quần thần nịnh hót
Tai
mải nghe tiếng xưng tụng vang trời
Mũi
mải ngửi mùi phấn son cung nữ
Óc
mơ màng lưu danh thiên cổ
Mà
trái tim không đập nhịp với lương dân
Chí
đã nhụt như giáo gươm rỉ sét
Tâm
càng mờ mịt
Đại
vận mệnh quốc gia
Ngàn
cân treo sợi tóc
Quên
mối lo giặc áp sát hiên nhà
Chỉ
nhăm nhe tượng đồng bia đá
Càng
không hay đã đánh mất nỏ thần
Là
sức mạnh của toàn dân cố kết
Khi
đã lìa xa thế trận Diên Hồng
Ắt
như kiến loay hoay trong chảo lửa
Trút
tội tình lên cô gái đáng thương
Mỵ
Châu ơi máu của nàng không phải nuôi trai bể
Mà
sôi lên nhức nhối nỗi đau đất nước giết oan nàng...
6
Con
dân nước Việt
Biết
chọn đường đi là việc khó muôn trùng
Giữa
thế giới ngổn ngang muôn lối rẽ
Đi
về hướng tây hay trực chỉ phía đông
Đón
mặt trời lên hay ngắm ánh sao hôm
Muốn
đi hướng nào cũng phải ra tới bể
Cuộc
chiến đầu tiên là lột xác chính mình
Phải
thoát ra cái bóng mấy nghìn năm đè nặng
Du du bất tức
Quẩn quanh không thở được
Lấy chính cuộc vật lộn của mình trong bão táp
Để lường xem con tàu Việt Nam chịu sóng cấp bao nhiêu
Đi theo hải trình nào là tốt nhất
Lựa ngọn triều nào mau đến được tương lai
Với một chiếc la bàn chỉ hướng: Ngày Mai
Người thuyền trưởng khôn ngoan có khi phải chọn đường
vòng
Tránh đá ngầm hay ghé các bến bờ tiếp lương và nước ngọt
Nhưng bên tai luôn văng vẳng tiếng tiền nhân
Mọi con sông đều chảy từ một nguồn và hướng về một bể
Đồng nguyên và đồng quy sẽ mở cửa Diên
Hồng
Xưa tam giáo mà nay nhiều hơn thế
Đi với Bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc
áo giấy
Xanh vỏ đỏ lòng
Muốn ăn oản thì năng lễ Phật
Đi ngày đàng học sàng khôn
Vẫn không ra ngoài cách vượt vũ môn
Bầu thương bí
Nhiễu điều phủ giá gương
Gạn đục khơi trong
Của chồng công vợ
Của cho là của nợ
Thiên hạ đãi chân giò
Ngày mai phải thò chai rượu
Nước nghèo, thuyền yếu
Vượt đại dương sẽ mắc nợ cỡ đại dương
Buôn có bạn bán có phường
Liệu cơm gắp mắm
Con rô cũng tiếc con giếc cũng ham
Tham thì thâm
Chỉ tội nghiệp đời cháu đời con kéo cày giả nợ...
Bụt chùa nhà không thiêng
Người biết việc thành nộm Rơm
Giả điếc giả câm
Rồi điếc thật, câm thật
Thuyền đua thì lái cũng đua
Trống đánh xuôi kèn thổi ngược
Quân hồi vô phèng
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã hay
Mười ba cũng ừ mười tư cũng gật
Sư bảo sư phải vãi bảo vãi hay
Một tấc tới giời
Rồng leo cây nghệ
Quạ khoác lông công
Mặt trời mọc phía đông
Lại quang quác bài ca phương khác
Tham con săn sắt bỏ con cá rô
Khôn nhà dại chợ
Không biết sợ bút sa gà chết
Kí một chữ buông xuôi đã mắc nợ tổ tiên
Quên bài học Cổ Loa giặc ở sau lưng
Lộng giả thành chân
Cha dạy học con đốt sách
Ừ, thì lịch sử giao ta phải thắng trận này
Máu xương bao triệu triệu người mới có được hôm nay
Sao vội quên lời dặn dò trong Đại Cáo
"Quân giặc các thành khốn đốn, cởi giáp ra hàng
Tướng giặc bị cầm tù, như hổ đói vẫy đuôi xin cứu mạng
Thần Vũ chẳng giết hại, thể lòng trời ta mở đường hiếu sinh
Mã Kỳ, Phương Chính, cấp cho năm trăm chiếc thuyền, ra đến biển mà vẫn hồn bay phách lạc,
Vương Thông, Mã Anh, phát cho vài nghìn cỗ ngựa, về đến nước mà vẫn tim đập chân run.
Họ đã tham sống sợ chết mà hoà hiếu thực lòng
Ta lấy toàn quân là hơn, để nhân dân nghỉ sức.
Chẳng những mưu kế kì diệu
Cũng là chưa thấy xưa nay
Xã tắc từ đây vững bền
Giang sơn từ đây đổi mới..."
Tướng giặc bị cầm tù, như hổ đói vẫy đuôi xin cứu mạng
Thần Vũ chẳng giết hại, thể lòng trời ta mở đường hiếu sinh
Mã Kỳ, Phương Chính, cấp cho năm trăm chiếc thuyền, ra đến biển mà vẫn hồn bay phách lạc,
Vương Thông, Mã Anh, phát cho vài nghìn cỗ ngựa, về đến nước mà vẫn tim đập chân run.
Họ đã tham sống sợ chết mà hoà hiếu thực lòng
Ta lấy toàn quân là hơn, để nhân dân nghỉ sức.
Chẳng những mưu kế kì diệu
Cũng là chưa thấy xưa nay
Xã tắc từ đây vững bền
Giang sơn từ đây đổi mới..."
Sự kiêu ngạo đã biến chiến công thành tử huyệt
Tự cô lập mình giữa trùng điệp vòng vây
Những quyết sách chết người tàn phá nốt những gì đạn bom
chưa kịp phá
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Bỏ ngoài tai lời dạy của tiền nhân
Lắm vãi không ai đóng cửa chùa
Bóc ngắn cắn dài
Dòn cười tươi khóc
Pháo hoa chưa tàn dân tán loạn vùng biên
Lớp chết ngoài khơi thây vùi bụng cá
Lớp chết đói chết đau chết đạn chết mìn
Ếch
kêu trong vũng tre ngâm
Tiếng
thét Diên Hồng có thấu tới trời xanh?
19-12-08
N.K.P