Bàn thêm về việc học hay không học tiếng Hán ?
Vài tuần trước chuyện học tiếng Hán, chữ Hán (Hán văn) rộ lên khá nóng và những ý kiến đóng góp theo chiều hướng có phần gay gắt vì có những yếu tố “ngoại” ngôn ngữ xen vào.
Vài tuần trước chuyện học tiếng Hán, chữ Hán (Hán văn) rộ lên khá nóng và những ý kiến đóng góp theo chiều hướng có phần gay gắt vì có những yếu tố “ngoại” ngôn ngữ xen vào.
Hôm nay đọc được bài dưới đây thấy tác giả có nhiều nhận định sâu sắc, xin phép đăng lên để bạn đọc có thêm tài liệu tham khảo.
Vệ Nhi
-------
Hán văn là một bộ phận cấu thành của tiếng Việt
Tác giả Hà Sĩ Phu
Đang lúc cần chống âm mưu Hán hóa của giặc bành trướng Đại Hán mà nói chuyện dạy chữ Hán cho học sinh phổ thông
thì thật không phải lúc, vì tính “nhạy cảm” của thời sự. Tuy nhiên, xin
hãy tạm chế ngự xúc cảm nhất thời (tuy rất đáng quý) để bàn một việc về
lâu về dài, đáng lẽ phải đặt ra từ rất lâu rồi.
Trong đề tài này hai phái tán thành và phản đối dường như đã bộc lộ khá đầy đủ những luận cứ chính của mình.
Để
góp thêm, mở đầu, tôi xin lấy vài ví dụ vui để thấy chữ Hán đã dính
chặt vào dân tộc Việt Nam như thế nào, người mù chữ Nho tuyệt đối cũng
đang dùng chữ Nho một cách tự nhiên, vô thức. Không phải là chuyện vay
mượn vài chữ như vay mượn tiếng Anh, tiếng Pháp, mà người Việt dùng chữ
Nho tự nhiên, tuôn chảy như viết, như nói tiếng mẹ đẻ của mình.
- Có thể đâu đó đã xuất hiện những tấm biển quảng cáo thế này:
“Kinh doanh quần áo các loại - hoa quả thời vụ - tạp hóa tổng hợp”.
“Phục vụ học sinh: sách giáo khoa, bút mực, dụng cụ thủ công, truyện cổ tích thế giới”.
Chẳng
mấy ai bảo các tấm biển kia đã dùng chữ Hán. Nhưng xin thưa đó là ngôn
ngữ Hán học hay Nho học trăm phần trăm, thuần Nho, không lẫn một chữ
thuần Việt nào hết. Bạn có thể nghĩ “quần áo” hay “hoa quả” là tiếng thuần Việt chứ gì, không đâu, quần áo là hai chữ Nho 裙襖, đúng cả về phát âm và ngữ nghĩa. Quần 裙 là cái quần, áo 襖 là cái áo, cứ tra từ điển Hán Việt Đào Duy Anh thì biết. Hoa quả 花果
cũng vậy, vốn là chữ Nho. Cũng hai ký tự ấy nhưng người Tàu Bắc Kinh
phát âm hơi khác, người Tàu Quảng Đông phát âm hơi khác mà thôi (nên mặc
dù là tử ngữ nhưng bằng chữ Hán người Việt và người Tàu có thể bút
đàm).
-
Không phải chỉ những câu ngắn mà có thể cả một buổi thuyết trình một
ông cán bộ Việt mù chữ Nho có thể dùng toàn ngôn ngữ Hán, vốn chỉ là “tử
ngữ” (mà không lẫn một chữ thuần Việt nào mới khiếp!), chẳng hạn ông ấy
nói thao thao bất tuyệt như sau:
“Các
đồng chí cán bộ chính trị, cán bộ quân đội, sĩ quan công an cần đề cao
tinh thần phục vụ nhân dân, kính trọng nhân dân, đề cao tinh thần trách
nhiệm, phục tùng ý kiến đa số, bảo lưu ý kiến thiểu số, vận động các
đoàn thể thanh niên, phụ nữ, công đoàn tích cực đấu tranh, bài trừ nạn
tham ô, hối lộ, trấn áp quần chúng. Đề cao tinh thần học tập quần chúng,
đề cao tình hữu ái giai cấp, tận dụng thời gian học tập tu dưỡng bản
thân, khẩn trương phát hiện các thủ đoạn thù địch tinh vi, hành động xâm
phạm lợi ích cộng đồng, giả danh đảng hoặc nhân danh đảng kỳ thực phá
hoại uy tín đảng, cảnh giác âm mưu ly gián, tạo cơ hội chiếm đoạt tài
sản, tham quyền cố vị, mưu lợi bất chính. Tiếp xúc nhân dân cần quần áo
chỉnh tề, thái độ nghiêm túc, tế nhị, phương pháp cần minh bạch, linh
hoạt, chuẩn bị công phu, kết quả tất nhiên mỹ mãn. Các cấp tỉnh, cấp
thành phố chấp hành nghị quyết tương đối khả quan, tiến bộ, Trung ương
tuyên dương. Duy các huyện các xã đa phần lạc hậu, tình hình thực hiện
tùy tiện, vi phạm các nguyên tắc căn bản, kết quả tất nhiên thất bại,
nhất định tạm thời bị Trung ương khiển trách”.
Có
thể ghi lại toàn bộ đoạn diễn thuyết bằng chữ Nho, đọc lên nghe hệt như
đọc bản quốc ngữ Latinh này, không sai một tiếng, nghĩa là nguyên văn
chứ không phải bản dịch.
Chẳng hạn câu đầu tiên “Các đồng chí cán bộ chính trị, cán bộ quân đội, sĩ quan công an cần đề cao tinh thần phục vụ nhân dân…” sẽ ghi ra giấy thành 各 同志幹部政治, 幹部軍隊,士官公安勤提高精神服務人民, 敬重人民…, đọc lên cũng y như đọc bản quốc ngữ vậy, bảo rằng thuyết trình viên đã nói tiếng Việt hay đọc “Hán văn” đều đúng.
- Trong những cuộc thảo luận của giới trí thức hiện nay, cả người thân Tàu hay ghét Tàu cũng có thể nói toàn chữ Hán:
Ví dụ ông Cộng sản thân Trung Quốc thì giữ lập trường “Độc quyền lãnh đạo, kiên trì định hướng Xã hội chủ nghĩa” 獨 權領導,堅持定向社會主義. Toàn chữ Nho!
Ông Dân chủ tiên tiến không biết mặt một chữ Nho nào cũng “Quyết tâm thực hiện Dân chủ đa nguyên Pháp trị” 决心實現民主多元法治. Cũng toàn chữ Nho!
Ông thứ ba quyết chống Hán học thì hô lớn “Kiên quyết phản đối chủ trương phổ cập Hán tự trong giáo dục phổ thông, vì Hán tự có YẾU ĐIỂM là phức tạp, khó học, sử dụng cầu kỳ, không thể là CỨU CÁNH giúp nhân dân chấn hưng văn hóa, chấn hưng dân tộc”. Trong 46 chữ thì 38 chữ là chữ Nho (chỉ có 8 chữ tô đậm là chữ thuần Việt), nhưng vì ông này không học chữ Nho nên ở đây có hai từ Hán dùng bậy là YẾU ĐIỂM 要点và CỨU CÁNH 究竟, dùng sai hai từ này là điều đáng xấu hổ đối với không ít trí thức Việt Nam hiện nay.
Trong
những ví dụ nói trên, người Việt chúng ta cứ mở miệng ra là nói rất
nhiều chữ Nho, thậm chí nói toàn chữ Nho, nhưng thuần thục và tự nhiên
như tiếng mẹ đẻ, đến mức ta không nhận thấy. Ngay cà tên, họ, bút danh
của một người chống Hán học thì cũng đều từ chữ Hán mà ra. Vậy ngôn ngữ
Hán học đâu phải ngoại nhập, hoặc nếu ngoại nhập thì nhập ngay từ thuở
hồng hoang, từ lúc bắt đầu biết mặc quần áo 裙襖, gọi cái này là “quần” cái kia là “áo”, biết thế nào là quả 果 là hoa 花… thì yếu tố bên ngoài đã thành bên trong rồi. Nói khác đi, tiếng Việt được cấu thành bởi hai bộ phận: tiếng thuần Việt và tiếng Hán Việt.
Bộ phận Hán Việt tuy có ưu thế diễn tả các khái niệm của ý thức, xã
hội, khoa học, tư duy… và có văn tự (chữ viết) để ghi chép, nhưng không
át được sức sống tuy còn thô sơ nhưng tự nhiên và mãnh liệt của bộ phận
thuần Việt vốn phong phú về ngôn ngữ biểu cảm, về các mối quan hệ và sự
cố kết gia đình - làng xóm, đặc biệt ở trúc câu (tính từ phải đi sau
danh từ) và giàu các từ liên kết, từ chuyển tiếp trong câu. Hán ngữ tuy
giàu danh từ nhưng được sử dụng, được đồng hóa nhuần nhuyễn trong một cú
pháp thuần Việt.
Về
mặt văn tự, chữ Nho không chỉ là ký tự mang giá trị ký hiệu mà còn mang
trong nó cái hồn của nội dung khái niệm. Khi chữ Hán không đủ để ký
hiệu những âm thuần Việt tổ tiên ta phải sinh ra chữ Nôm, là sáng kiến
lắp ghép dựa trên các chữ Hán có sẵn để bổ sung.
Đến
khi có ký tự Latinh để ghi chép thì sách vở tiếng Việt bước sang một
thời kỳ phát triển thuận lợi. Với ký tự Latinh tiếng Việt nào cũng diễn
tả được bằng ký hiệu, không cần dùng chữ Nôm nữa. Nhưng Latinh chỉ
là ký hiệu đơn thuần, vô hồn. Phải là chữ Hán mới mang được cái hồn của
chữ, tức cái khái niệm được hình tượng hóa, nhìn chữ đã toát lên nội
dung chính của khái niệm, điều này GS Nguyễn Huệ Chi đã mô tả khá chi tiết. Vì thế, dù đã có chữ Quốc ngữ Latinh, người Việt vẫn cần có kiến thức tối thiểu về Quốc ngữ Hán tự,
không phải để viết chữ Hán, không phải chỉ để đọc và hiểu một tư liệu
cổ (việc này có thể ỷ lại vào các chuyên gia Hán Nôm), mà chủ yếu để hiểu và sử dụng tốt chính cái ngôn ngữ mà mình đang nói và đang viết hôm nay: tiếng Việt!
Hán
văn là một trong hai nguồn gốc tạo ra tiếng Việt, nó không phải ngoại
ngữ như Trung văn, Pháp văn, Anh văn, Nga văn… Hán văn không phải của
Tàu mà vốn của Việt Nam hoặc đã Việt hóa thành của Việt Nam. Hiểu biết
Hán văn không chỉ nhằm hiểu quá khứ mà chủ yếu phục vụ hiện tại.
Và điều này mới quan trọng: Hán văn không phải công cụ để nô lệ Tàu mà là công cụ chống Tàu xâm lược.
Tuy
còn có những ý kiến khác nhau về xuất xứ của nền “Hán học” và từ đó có
những cách gọi tên khác nhau, chữ Hán, chữ Nho, chữ Hán-Việt, chữ Việt
cổ… nhưng dù thế nào thì loại chữ viết này cũng xuất hiện ở nước ta
rất sớm, có thể từ thuở sơ khai, nên đã cùng dân tộc ta suy tư, biểu
cảm, phát hiện, lưu trũ, chia vui sẻ buồn , cùng dân tộc Việt Nam trải
qua mỗi bước thăng trầm, tạo ra một tầng lớp sĩ phu có học, và xây dựng
nên con người Việt Nam, tạo dựng nhân cách…, trong đó tuy có ưu có
khuyết nhưng góp phần quan trọng trong việc hình thành một Dân tộc Việt
Nam, một Văn hóa Việt Nam. Qua Hán văn ảnh hưởng của Trung hoa tuy rất mạnh, nhưng những yếu tố Trung Hoa vào Việt Nam đều bị Việt Nam hóa để phục vụ cho cuộc sinh tồn của nòi giống Việt.
Sự
gạn lọc của học giả Phan Châu Trinh đối với Nho học, bỏ thô lấy tinh,
chọn lấy cái phù hợp và đồng hóa nó là một ví dụ điển hình. Tác giả Trần
Gia Ninh có nhận xét đúng “Người Việt dù không có văn tự
riêng (hay có mà bị xóa sạch sau ngàn năm nô lệ) nhưng vẫn phát triển và
bảo tồn được ngôn ngữ dân tộc, dù phải mượn Hán Ngữ để ghi chép, thì
thật là một kỳ tích, chẳng kém gì người Do Thái vẫn giữ được tiếng Do
Thái dù bị diệt chủng và xua đuổi hai ngàn năm”.
Chữ
Hán vào Việt Nam được dùng theo cú pháp Việt Nam, yếu tố coi rẻ nữ giới
(nữ nhân nan hóa, thập nữ viết vô) hầu như không còn, yếu tố bạo lực,
báo thù phải nhường chỗ cho nhân ái, bầu bí tương thân của dân tộc Việt.
Suy luận rằng một nền văn hóa “quân-sư-phụ” đã cúi đầu “trung với vua” thì cũng cúi đầu trước giặc Hán ngoại xâm là một suy luận nhầm. Trung quân phải đi đôi với ái quốc và tư cách trượng phu “uy vũ bất năng khuất”
nên chính Nho học đã tạo nên những nhân cách Giang Văn Minh, Mạc Đĩnh
Chi, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi, Quang Trung…, những anh hùng chống Tàu
xâm lược, trong khi những kẻ một chữ Nho bẻ đôi không biết thời nay có
thể lại chui dưới háng Tàu!
Việt
Nam với Trung Quốc có quan hệ đồng văn - đồng chủng, liên quan với nhau
về nhiều mặt, điều ấy không cần tránh né, vì điều đó không phải là cớ
khiến Việt Nam phải lệ thuộc Tàu. Nguồn gốc, tầm văn minh và tính độc
lập của quốc gia là ba yếu tố hoàn toàn độc lập với nhau. Không phải
loài người khởi xuất từ châu Phi thì châu Phi là gốc văn minh, và khi
hình thành quốc gia thì các quốc gia lớn bé đều độc lập như nhau, không
thể phân biệt “quốc gia mẹ” hay “quốc gia con” để đòi con phải về với
mẹ!
Nước
lớn hoặc giàu mạnh hơn thường dễ có ý đồ lấn át hoặc xâm lược nước nhỏ
yếu hơn. Điều này rất cần cảnh giác và chống lại. Tuy vậy cần thấy mâu
thuẫn giữa ý đồ chủ quan và hiệu quả khách quan, có thể hoàn toàn trái
ngược.
Ví
dụ: Thực dân Pháp xâm lược Việt Nam để khai thác lợi ích là ý đồ xấu,
nhưng hiệu quả khách quan là nâng dần trình độ của Việt Nam, đến một lúc
chế độ thuộc địa sẽ phải chấm dứt. Ngược lại, chủ nghĩa Mác muốn làm
điều tốt nhưng ảo tưởng, phi khoa học và độc đoán nên gây hiệu quả xấu,
nên chế độ cộng sản kết cục cũng phải chấm dứt. Chủ nghĩa Đại Hán có ý
đồ xấu nhưng sẽ gây hiệu quả xấu hay tốt cho Việt Nam thì chưa biết
được, còn phụ thuộc vào sức sống của dân tộc Việt Nam, có khi yếu tố xấu
lại gây hiệu quả tốt, kích thích Việt Nam vững mạnh thêm lên. Cho nên
không phải thấy họ có ý đồ xấu là ta phải sợ đến mức phát hoảng mà rũ bỏ
bất cứ thứ gì liên quan đến Tàu, kể cả những thứ đã được Việt hóa và
trở thành sức mạnh của dân tộc Việt Nam.
Kết luận:
-
Với Việt Nam, Hán văn là một trong hai bộ phận cấu tạo nên tiếng Việt,
nên dạy Hán văn cũng là dạy một phần của tiếng Việt chứ không phải dạy
một ngoại ngữ như Trung văn, Anh văn, Pháp văn… Để có cốt cách Việt cần
trau dồi Việt văn, Hán văn, đồng thời để hòa nhập tốt với thế giới thì
cần giỏi tiếng Anh, tiếng Pháp…
-
Để có kiến thức Hán văn thì các loại từ điển là cần thiết, nhưng từ
điển không thay được giáo dục để trang bị một cái nền căn bản cần thiết
tối thiểu. Không thể đem tâm lý nhất thời học sinh thích hay không thích
để xác quyết nhu cầu một môn học.
-
Việc này đáng lẽ phải đặt ra từ lâu và phải chuẩn bị mọi mặt cần thiết
rồi, nhất là chuẩn bị đội ngũ giáo viên Hán văn, và phải tiến hành từng
bước, từ diện nhỏ rồi mở rộng dần ra thành phổ cập.
-
Nhưng nay, trong tình huống quan hệ Việt Trung đang gặp thử thách sống
còn thì đặt vấn đề chữ Hán lúc này là không đúng lúc, phải đối phó với
sự lợi dụng và sự nghi ngờ, nếu tiến hành càng phải thận trọng, từng
bước thăm dò và cảnh giác.
- Cùng một việc nhưng hiệu quả sẽ tốt hay xấu phụ thuộc vào con người: ai chủ trương, bộ máy nào thực hiện, thực hiện với động cơ gì?
Văn hóa không thể tách rời chính trị, và đấy mới là ẩn số lớn nhất,
quyết định việc dạy chữ Nho rộng rãi cho học sinh nên bắt đầu lúc nào và
tổ chức thực hiện ra sao.
H.S.P. (10-9-2016)