Thúc đẩy quyền lực mềm của Trung Quốc
Xin giới thiệu một bài viết rất công phu đề cập đến "Quyền lực mềm" (Soft-Power) của Trung Quốc triển khai của tác giả David Shambaugh, với bản dịch của TS Phạm Gia Minh.
V.N. g-th
* Cuối bản dịch dưới đây có "Nguyên bản" tiếng Anh để bạn đọc tham khảo hoặc đối chiếu.
Thúc đẩy quyền lực mềm của Trung Quốc
(TRUNG QUỐC TÌM KIẾM MỘT SỰ TÔN TRỌNG CỦA QUỐC TẾ)
Tác giả : David
Shambaugh
Khi sức mạnh toàn cầu của Trung Quốc gia tăng, Bắc Kinh mới nhận thức ra rằng hình ảnh của quốc gia là
điều rất quan trọng. Trong khi với sức mạnh
kinh tế và quân sự hùng hậu của mình, Trung
Quốc lại thiếu hụt nghiêm trọng quyền lực
mềm. Theo các cuộc điều tra dư luận toàn
cầu, TQ rõ ràng đang có một hình ảnh hỗn hợp trên trường Quốc tế. Trong khi sức mạnh
kinh tế của Trung Quốc gây ấn tượng nhiều trên thế giới, thì hệ thống chính trị hà khắc và thực tiễn kinh doanh hám lợi ở nơi đây lại làm hoen ố danh tiếng đất nước này . Và như vậy, trong nỗ lực nhằm cải thiện nhận thức của thế giới về
mình, Bắc Kinh đã đầu tư hàng tỷ đô la trên toàn thế giới thông qua hàng loạt các
quan hệ công chúng mang tính tấn công khác nhau trong những năm gần đây.
Mặc dù cuộc vận động của Bắc Kinh nhằm quảng bá hình ảnh được bắt đầu chớp nhoáng vào năm 2007 dưới thời Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, nhưng hoạt động này đã tăng
cường độ dưới thời Tập Cận Bình. Vào tháng 10 năm 2011, lúc mà họ Tập đang được
chuẩn bị để nắm quyền. Hội nghị BCH Trung ương lần thứ 17 của Đảng Cộng sản
Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dành riêng một phiên họp để bàn các vấn
đề văn hóa, với thông cáo bế mạc khẳng
định rằng văn hóa là một mục tiêu quốc gia và cần thiết phải "xây dựng đất nước thành một siêu cường văn hóa xã hội
chủ nghĩa”. " Sau đó, năm 2014, Tập Cận Bình còn tuyên bố:" Chúng ta cần phải gia tăng sức mạnh mềm của Trung Quốc,
đưa ra câu chuyện hay về Trung Quốc và gửi
những thông điệp của chúng ta ra thế giới
một cách tốt hơn " . Dưới thời họ Tập, Trung Quốc đã bỏ bom thế
giới với một mớ hỗn độn các sáng kiến mới như : "Giấc mơ Trung Hoa", "giấc mơ
châu Á-Thái Bình Dương", "Vành đai kinh tế Con đường tơ lụa",
" Con đường tơ lụa Thế kỷ 21", " Hình mẫu mới cho quan hệ giữa
các nước lớn", và nhiều đề xuất khác. Có thể dễ dàng bỏ qua các sáng kiến này nếu cho rằng đó chỉ là một thứ "ngoại giao khẩu hiệu," tuy nhiên Bắc Kinh lại
coi trọng chúng một cách thực sự.
Ở Trung Quốc,
"tuyên truyền" không phải là một thuật ngữ mang hàm ý xúc phạm.
Trung Quốc đang bổ
sung thêm hàng loạt tu từ như vậy đối với các tổ chức mới đề xuất thành lập , chẳng
hạn như Ngân hàng Phát triển mới (một dự
án của Trung Quốc cùng với Brazil, Nga, Ấn Độ và Nam Phi tổ chức), , Ngân
hàng đầu tư hạ tầng Á châu - AIIB , Khu vực mậu dịch tự do châu Á – Thái bình
dương . Tất cả những khái niệm này sẽ hỗ
trợ cho các tổ chức khu vực mà Trung Quốc đã tạo ra ở châu Á, châu Phi, Trung
Đông, Mỹ Latinh và Trung và Đông Âu. Thông qua các tổ chức này, Trung Quốc đang
xây dựng chi tiết, có tính toán một cấu trúc thay thế cho trật tự của phương Tây sau
chiến tranh.
Và TQ hậu thuẫn
cho sự đầu tư vào quyền lực mềm của mình với những khoản tiền đáng kể : $ 50 tỷ cho AIIB , $41 tỷ cho Ngân
hàng Phát triển mới , $40 tỷ cho Vành đai kinh tế Con đường tơ lụa, và $25 tỷ cho Con đường Tơ lụa trên biển. Bắc
kinh cũng cam kết đầu tư 1,25 ngàn tỷ đô
la trên toàn thế giới từ nay tới năm 2025 . Quy mô đầu tư này là chưa từng thấy:
ngay cả trong thời chiến tranh lạnh, Hoa Kỳ và Liên Xô cũng không chi tới con số nào gần bằng số tiền mà Trung Quốc đang chi tiêu ngày hôm nay. Tính tổng
toàn bộ những khoản đã chi và các khoản cam kết gần đây của Bắc Kinh thì số
tiền sẽ lên tới $1,41 ngàn tỷ ; Trong khi đó, đại kế
hoạch Marshall ( dùng để tái thiết Châu
Âu sau Thế chiến II – ND ) chỉ có mức chi phí tương đương 103 tỷ USD tính
theo giá trị đồng đô la hiện nay.
Đề án ngoại giao và phát triển của Trung Quốc được hình
thành chỉ là một phần của chương trình
nghị sự rộng lớn hơn nhiều nhằm tăng cường quyền lực mềm trong truyền thông, xuất bản, giáo dục, nghệ thuật,
thể thao và các lĩnh vực khác. Không ai
biết chắc chắn Trung Quốc đã chi bao nhiêu cho các hoạt động đó , nhưng các nhà
phân tích ước tính rằng ngân sách cho các hoạt động "tuyên truyền đối ngoại" cũng vào khoảng 10 tỷ USD mỗi năm. Trong khi đó, Bộ Ngoại giaoHoa
Kỳ chỉ chi có $ 666,000,000 cho hoạt
động ngoại giao công chúng trong năm tài chính 2014.
Rõ ràng, Bắc
Kinh đang dùng dụng cụ mạnh nhất trong hộp công cụ quyền lực mềm của mình: đó là tiền. Bất cứ nơi nào các nhà lãnh đạo Trung Quốc
đi công du trong những ngày này, và trong khoảng thời
gian giữa các chuyến đi ,
họ ký các hợp đồng thương mại và đầu tư rất lớn, mở rộng các khoản vay
hào phóng và chìa ra các gói cứu trợ khổng lồ. Riêng trong năm
2014 Chủ tịch Tập Cận Bình và Thủ tướng Lý Khắc Cường đã đi thăm trên 50 quốc
gia . Các cường quốc lớn luôn luôn cố gắng sử dụng các nguồn lực tài chính của
họ để mua ảnh hưởng và định hình các hành động của người khác; Trong
lĩnh vực này, Trung Quốc cũng
không khác biệt. Nhưng điều đáng chú ý là các khoản đầu tư của Trung Quốc có mức sinh lời
quá thấp. Hành động thì bao giờ cũng có ý nghĩa hơn lời nói và ở nhiều nơi trên thế giới, hành vi của
Trung Quốc về cơ bản mâu thuẫn với lời lẽ
nhân từ .
Các sứ giả
Cha đẻ của khái niệm quyền lực mềm, nhà khoa học chính trị Joseph Nye, đã định nghĩa đó là sự lan tỏa các giá trị văn
hóa, chính trị từ chính nét đặc
trưng của một xã hội . Nye cũng thừa nhận rằng hệ thống chính
trị của một quốc gia và chính sách đối ngoại có thể giành được sự tôn trọng và do đó góp phần vào quyền lực mềm của quốc gia
đó. Nhưng định nghĩa này
được đặt tiền đề
trên cơ sở phân định ranh giới rõ ràng giữa các lĩnh vực nhà nước và không nhà nước trong khuôn khổ của xã hội dân chủ. Ở Trung Quốc, chính phủ thao túng
và quản lý hầu như tất cả các công tác tuyên truyền và các hoạt động văn hóa.
Hệ thống cộng sản Trung Quốc đã luôn luôn mặc định
rằng thông tin phải được quản lý và người dân
phải được thấm nhuần giáo huấn. Ở Trung Quốc, "tuyên truyền" không phải là một
thuật ngữ mang tính xúc phạm. Khi đất nước đã mở ra cho
thế giới, nhà nước phải cố gắng hơn để bám sát , nắm bắt thông tin và những nỗ lực trên mặt trận này ngày càng trở nên tinh vi hơn. Tuy nhiên,
hiện nay nhà chức trách Trung Quốc đang cố gắng để kiểm soát thông tin
không chỉ bên trong Trung Quốc mà có chiều hướng gia tăng ở cả bên ngoài nữa.
Chính phủ
Trung Quốc tiếp cận ngoại giao công chúng theo cùng một cách như xây dựng đường sắt tốc
độ cao hoặc xây dựng cơ sở hạ tầng - bằng cách đầu tư tiền
bạc và chờ đợi để xem sự phát triển.
Trung tâm đầu não mang tính thể chế của hoạt động này là Văn phòng Thông tin Quốc Vụ
viện (SCIO). Nằm trong một tòa nhà xây từ thời Liên Xô tại trung tâm Bắc Kinh, nó trông cũng hao hao và đóng giữ vai
trò của Bộ Sự thật trong
tác phẩm “ mười chín tám mươi tư
của nhà văn Anh George Orwell ( ông cũng là
tác giả cuốn sách nổi tiếng “ trại gia súc” – ND ).
SCIO là một phần của bộ máy tuyên truyền rộng hơn, phối hợp các nỗ lực tuyên truyền khác
nhau, và nó tự hào có một đội ngũ nhân viên hùng hậu, một ngân sách khổng lồ, và rất nhiều ảnh hưởng trong guồng
máy quan liêu. Bởi lẽ SCIO là cơ quan
chủ chốt kiểm duyệt và giám sát các phương tiện truyền thông ở Trung Quốc cho nên chỉ đề cập đến tên của nó đã có thể
mang lại một cái nhìn quan ngại
trên khuôn mặt của nhiều
người Trung Quốc, đặc biệt là giới trí thức và các nhà báo.
Tháng
mười hai hàng năm SCIO triệu tập hội nghị mà tại đó người ta vạch ra đường lối với những
hướng dẫn cho công tác
tuyên truyền đối ngoại của Trung Quốc trong năm tới. Như Jiang Weiqiang, phó chủ nhiệm
của SCIO giải thích cho
tôi hồi năm 2009 kế hoạch chi tiết bao
gồm "các cuộc triển lãm, các ấn phẩm, các hoạt động truyền thông , chương trình trao đổi, 'Năm của Trung Quốc' , lễ hội ở nước ngoài và các hoạt động khác." Jiang cũng gọi những hướng dẫn
đó là " Chiến lược quyền lực mềm của chúng tôi “. Các bí
mật tại thời điểm áp dụng, các kế hoạch chi tiết này sau đó được xuất bản trong tập
sách có tên gọi :” Trung Quốc Truyền
thông Niên giám “.
Ngoài vai trò chính là giám sát truyền thông và phối hợp toàn bộ các kênh thông tin với thế giới bên ngoài của
Trung Quốc, SCIO có toàn quyền hoạt động như một
sứ giả cung cấp thông tin chính thức : sử
dụng đội ngũ phát ngôn viên, tổ chức các
cuộc họp báo, xuất bản tạp chí và sách, sản xuất phim. Nó thậm chí còn phát triển một ứng dụng cung cấp cho
người dùng theo hình thức một cửa để cung
cấp các tài liệu
thuộc loại “ sách trắng “
của chính phủ. Bắc kinh xác định rằng
Cộng đồng người Hoa ở hải ngoại , Đài Loan, Hông Kông là những ưu tiên
hàng đầu mà hoạt động tuyên truyền của SCIO cần nhắm tới. . Công tác tuyên
truyền của SCIO còn đưa vào vòng ngắm những
khách ngoại quốc tới TQ bao gồm cả ngoại kiều, khách du lịch , các nhà kinh
doanh thông qua các nhà xuất bản ví dụ như
NXB Ngoại văn và các báo như Trung Quốc nhật báo và Hoàn cầu Thời báo. SCIO cũng tham gia vào việc kiểm soát nội dung
Internet, trong đó có việc phê duyệt tất cả các ứng dụng cho các trang web.
Nhưng trách nhiệm chính của SCIO là xác định các ý tưởng được truyền bá ở nước
ngoài và quản lý thông tin đối với các cơ quan, tổ chức ở TQ.
TRUYỀN THÔNG VÀ THÔNG ĐIỆP
Một phần
quan trọng trong chiến lược “ hướng ra ngoài” của Bắc Kinh đòi hỏi phải thực hiện trợ cấp mở rộng đáng kể sự hiện diện của truyền thông TQ ở nước ngoài nhằm
mục đích thiết lập
đế chế truyền thông
toàn cầu riêng của mình để phá vỡ những gì mà TQ coi là " sự độc quyền truyền thông của Phương Tây" . Nổi bật nhất
trong những nỗ lực này là Tân Hoa
xã - cơ quan cung cấp dịch vụ tin tức nhà nước chính thức của Trung
Quốc. Từ khi thành lập, Tân Hoa Xã đã có một vai trò kép, cả trong nước và quốc
tế - đó là báo cáo tin tức và thực hiện công tác tuyên truyền của Đảng Cộng sản . Nhìn tổng thể, Tân Hoa xã
hiện đang sử dụng khoảng 3.000 nhà báo, 400 người trong số họ thường
trú tại 170 văn phòng đại diện ở nước
ngoài và cơ quan này vẫn đang tuyển
thêm đội ngũ nhân viên tại các văn phòng hiện nay của mình đồng thời tăng cường sự hiện diện các
chương trình âm thanh và hình ảnh trực tuyến .
Sự bành trướng ra toàn cầu của Tân Hoa Xã được thúc đẩy không chỉ
bởi sự quan tâm cho hình ảnh quốc tế của Trung Quốc mà còn là vấn đề tiền bạc.
Tân Hoa xã nhìn thấy cơ hội để cạnh
tranh đối đầu với các hãng truyền thông phương Tây chủ yếu, chẳng hạn như Associated
Press, United Press International, Reuters và Bloomberg. Theo lời của một viên
chức Tân Hoa xã nói với tôi năm 2010 thì mục tiêu của họ là phải trở thành “ một hãng tin quốc tế
thực sự”. Tân Hoa xã thậm chí che giấu tham vọng trở thành một tập đoàn đa
phương tiện hiện đại, cạnh tranh với các
hãng như News Corp, Viacom, và Time
Warner. Và một khi sự hiện diện của video trực tuyến được mở rộng, Tân Hoa xã sẽ cố gắng để ăn cắp thị phần từ các kênh tin
tức 24 giờ như CNN, BBC, và Al Jazeera.
Trong việc
tìm kiếm lợi nhuận, Tân Hoa Xã công bố các báo cáo tin tức mô tả rằng hãng tin này đưa ra thị trường sản phẩm rẻ hơn
so với các hãng truyền thông Phương Tây. Trong năm 2010, Tân Hoa Xã đã có
80.000 thuê bao là các tổ chức định chế giúp tạo ra một dòng doanh thu mạnh
mẽ. Đặc biệt, cơ quan này đang nhắm tới các nước
đang phát triển, nơi mà phương tiện truyền thông phương Tây ít hiện diện hơn và nơi thực sự không có sự cạnh tranh trong nước về mảng
tin quốc tế. Sự xâm nhập của Tân Hoa Xã ở nơi đây cũng giúp hoàn thành mục tiêu là nói với thế giới câu chuyện của Trung Quốc .
Kênh truyền hình hàng đầu của TQ
là CCTV hoặc truyền hình Trung ương Trung Quốc, cũng
đã bước ra toàn cầu. Đài này đã phát kênh tiếng Anh 24 giờ đầu tiên của mình, CCTV quốc tế, vào năm 2000
và bây giờ phát thanh bằng sáu ngôn ngữ trên thế giới. Các mạng đang cố gắng để
thay đổi hương vị cứng nhắc nặng tính tuyên truyền
và xây dựng các gói nội dung theo một khuôn khổ thân thiện hơn đối với người xem. Trong năm
2012, CCTV thiết lập cơ sở sản xuất mới tại Nairobi, Kenya, và ở Washington,
DC, nơi mà hãng giới thiệu kênh CCTV America đầy tham vọng của mình. Với các hoạt động ở Washington, CCTV cho biết sẽ trở thành một trung tâm toàn cầu về các hoạt động
thu thập và truyền phát tin tức.
Quyền lực mềm
không thể mua được. Nó phải giành mới có được.
Trung Quốc cũng đang tăng cường thâm nhập vào hệ thống sóng vô tuyến nước ngoài. Đài Phát thanh Quốc
tế Trung Quốc, trước đây được biết đến như Đài phát thanh Bắc Kinh, được thành
lập năm 1941 như là một công cụ tuyên truyền trong chiến tranh chống Nhật nhưng bây giờ đã có
tầm với xa hơn. Với trụ sở chính tại Bắc
Kinh, đài này phát 392 giờ chương trình mỗi ngày bằng 38 ngôn ngữ và duy trì 27 văn phòng ở nước
ngoài.
Những phương tiện truyền thông này đã
trở thành vũ khí chính trong cái mà Trung Quốc gọi là một "cuộc luận chiến " với phương Tây, qua đó Bắc Kinh thúc đẩy chống lại những gì TQ cho là tâm lý bài Trung trên toàn thế giới. Tuy nhiên, nhiều cơ quan nhà nước
khác cũng đang đóng vai trò trực tiếp
trong các cuộc giao tranh này. Các đại sứ quán Trung Quốc giờ đây thường xuyên phát hành thông cáo báo chí phản bác cách nhìn nhận về TQ của truyền thông nước
ngoài , gỡ bỏ toàn bộ các trang quảng cáo trên báo chí nước ngoài ( nếu thấy có
hại cho hình ảnh của TQ – ND ) và cố gắng đe dọa các trường đại học và các tổ chức phi
chính phủ tài trợ cho các sự kiện được coi là không thân thiện với Trung Quốc.
Đại sứ của họ còn viết bài phản
hồi trên các báo ở nước ngoài..
Còn một khía cạnh khó khăn hơn đó là việc Bắc Kinh giám sát chặt chẽ hơn bao giờ hết những người nước ngoài chuyên theo dõi tình
hình Trung Quốc và các bài viết của các nhà báo, đồng thời tăng cường các nỗ lực để đe dọa truyền thông nước ngoài cả bên trong và bên
ngoài Trung Quốc. Tại Bắc Kinh, SCIO và Bộ Ngoại giao thường “mời” các nhà báo nước ngoài " đi trò chuyện và uống trà " để quở trách họ vì những bài báo bị coi là không
thân thiện với Trung Quốc. Chính phủ đã từ chối gia hạn thị thực của một số nhà
báo (bao gồm cả một số phóng viên tờ The
New York Times) và đã từ chối cấp visa cho các học giả Mỹ và châu Âu do họ bị lọt vào danh sách đen . Bên ngoài
Trung Quốc, các quan chức đại sứ quán đôi khi cảnh báo các biên tập viên và yêu
cầu họ không cho xuất bản các bài viết về
chủ đề mà có thể xúc phạm Bắc Kinh.
Do vậy, cũng giống như công cụ tuyên truyền của mình, bộ máy kiểm duyệt của Trung Quốc đang trải ra toàn cầu. Và dường như nó đã tạo nên ảnh hưởng . Trong một xu hướng đáng lo ngại, các học giả
nước ngoài nghiên cứu về Trung Quốc đang
ngày càng thực hành tự kiểm duyệt vì lo
lắng về khả năng tiếp tục được cấp visa vào Trung Quốc. Chính phủ Trung Quốc đã
phạt một số hãng truyền thông lớn như Bloomberg do đã xuất bản một số bài viết nhất định và chặn
các trang web Hoa ngữ của các tờ báo
hàng đầu của Anh , Mỹ.
BÀI HỌC TRUNG QUỐC
Một thứ vũ khí trong
kho tàng quân cụ của Trung Quốc chính là giáo dục. Khoảng
300.000 sinh viên nước ngoài hiện nay du học tại các trường đại học Trung Quốc
(phần lớn học ngôn ngữ Trung Quốc), với số lượng bổ sung trong các trường cao đẳng
nghề. Mỗi năm, Hội đồng học bổng Trung Quốc cung cấp một số học bổng cho 20.000
sinh viên nước ngoài. Trong khi đó các bộ
trong chính phủ Trung Quốc điều hành một loạt các khóa học ngắn hạn cho các chuyên viên, các nhà ngoại giao, và các quan
chức quân sự từ các nước đang phát triển. Những lớp học này dạy học sinh kỹ năng hữu hình, nhưng Bắc kinh cũng đồng
thời cố gắng tranh thủ trái tim và khối
óc của các học viên.
Tuy nhiên các trường đại học của Trung Quốc vẫn chưa lọt được vào tầng lớp tinh hoa toàn cầu. Mới chỉ có ba trường đại học của Đại lục là đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa và Phúc Đán
được góp mặt trong bảng xếp hạng
top 100 trường của thế giới - Times Higher Education. Các trở ngại đối với danh
tiếng học thuật là khá nghiêm trọng. ĐCSTQ vẫn tiếp tục hạn chế tự do tư tưởng
và tìm hiểu sự thật, đặc biệt là trong các khoa học nhân văn và khoa học xã hội.
Ở các trường đại học Trung Quốc đang lan
tràn tệ nạn thân hữu , phe nhóm, thông
tin sai sự thật, đạo văn, và trộm cắp tài sản trí tuệ. Đổi mới, ưu tiên kinh tế
hàng đầu của chính phủ Trung Quốc đòi hỏi
phải ươm trồng trí tuệ khoáng đạt , thế nhưng
phương pháp sư phạm giáo dục Trung Quốc vẫn chưa thoát khỏi đặc thù lịch sử của mình là học thuộc lòng và bị kiểm duyệt.
Các viện và trung tâm Khổng Tử có chức năng giảng dạy ngôn ngữ
và văn hóa Trung hoa ở nước ngoài đã tạo nên phần chủ chốt trong nỗ lực
xây dựng quyền lực mềm của TQ trong lĩnh vực giáo dục. Với 475 trung tâm hoạt động
trên 120 quốc gia các viện Khổng Tử đã thiết lập vị thế trên toàn cầu. ( Để so
sánh, viện Goethe của Đức hoạt động từ lâu
chỉ có 160 trung tâm ở 94 nước, Hội đồng Anh chỉ duy trì có 70 trung tâm
ở 49 quốc gia .) Tuy nhiên các viện Khổng Tử đang bị phê phán mạnh mẽ . Ở Hoa Kỳ
và Canada các giáo sư đã kêu gọi các trường đại học đóng cửa những viện Khổng Tử
hiện có và không mở thêm các cơ sở mới với lý do rằng chúng phá hoại tự do học
thuật. Tại một cuộc hội thảo về Trung Hoa học tổ chức năm 2014 ở Bồ Đào Nha các
nhà Trung Hoa học của Châu Âu đã rất bức xúc khi ông Xu Lin một vụ trưởng thuộc
Bộ Giáo dục TQ chuyên giám sát các viện Khổng Tử đã ra lệnh xé bỏ tất cả các
trang sách nào nhắc đến Đài Loan. Cũng như ở Hoa Kỳ, các cơ quan truyền thông
và cơ quan lập pháp trên khắp châu Âu đang xem xét kỹ lưỡng các Viện Khổng Tử,
và ít ra thì tại Đại học Stockholm, cuối
cùng người ta cũng đã đã quyết định đóng cửa viện Khổng Tử ở đây..
Trên mặt trận
khác, Bắc Kinh đang quả quyết quảng bá văn hóa và xã hội của mình ở nước ngoài
thông qua thể thao, mỹ thuật , nghệ thuật biểu diễn
, âm nhạc, điện ảnh, văn
học, kiến trúc và đã thâm
nhập được một cách đáng kể. Triển lãm nghệ thuật về quá khứ phong phú của đế quốc của Trung Hoa luôn luôn được biết đến
trên toàn thế giới; Quả thực , di sản của nền văn minh
trên 3000 năm tuổi chính là tài sản quyền lực mềm mạnh nhất của TQ. Các võ sĩ và những
diễn viên TQ luôn hấp dẫn khán giả
cùng với đội quân ngày càng đông đảo các nhạc công nhạc cổ điển đẳng cấp
thế giới dẫn đầu bởi nghệ sĩ Piano Lang
Lang. Phim Trung Quốc tiếp tục giành giật thị trường quốc tế, các tác giả và các kiến trúc sư Trung Quốc
đang ngày càng nổi tiếng hơn bao giờ hết. Năm 2012, Mo Yan đoạt giải Nobel Văn học và Wang Shu đã đoạt
giải Pritzker Architecture. Mặc dù bóng rổ, khúc côn cầu, và các đội bóng đá
chuyên nghiệp của Trung Quốc vẫn còn ít cạnh tranh hơn so với Bắc Mỹ và các đối
tác châu Âu, nhưng ngày càng nhiều các vận động viên
Trung Quốc bước lên bục để
nhận huy chương Olympic trong một loạt các sự kiện.
Trung Quốc
cũng đang tham gia vào cái mà họ gọi là "ngoại
giao chủ nhà " bằng cách tổ chức vô số các hội nghị chính phủ và phi chính phủ. Các hội
nghị họp kín quy mô lớn như Diễn đàn Bác
Ngao châu Á (Davos của Trung Quốc), Diễn đàn Phát triển Trung Quốc, Diễn đàn Bắc
Kinh, World Peace Forum của Đại học Thanh Hoa, Diễn đàn Thế giới về Nghiên cứu
Trung Quốc và cuộc họp cấp cao các Think Tank
toàn cầu hàng năm đã mời được các
nhân vật hàng đầu trên thế giới tới Trung Quốc . Một số sự kiện thực sự rất hoành tráng có phần phô trương chẳng hạn
như Thế vận hội Bắc Kinh 2008, Shanghai World Expo 2010 và Cuộc gặp hợp tác kinh tế châu Á-Thái Bình Dương
năm 2014. Trong năm 2016, hội nghị thượng
đỉnh G-20 ở Hàng Châu được dự kiến sẽ có một cuộc biểu dương lực lượng không
kém phần công phu.
Sau đó là một loạt các chương trình trao đổi thuộc Chính phủ. Ban quốc tế của ĐCSTQ (với tổ chức vỏ bọc bên ngoài của nó là Trung tâm Trung Quốc nghiên cứu thế giới đương đại ) triệu
tập hội nghị hàng năm dưới tên gọi là "Đảng và đối thoại với Thế giới" với chủ đích mang lại một lưu lượng ổn định
các chính trị gia và trí thức nước ngoài
đến Trung Quốc với chế độ được chu cấp toàn bộ kinh phí chuyến đi. . Viện Ngoại
giao nhân dân TQ - một tổ chức liên kết
của Bộ Ngoại giao từ lâu đã tham gia vào những tiếp cận tương tự. Các chương trình này giúp kiến tạo một kênh hết sức tinh tế và khôn
khéo cho ĐCSTQ nhằm nuôi dưỡng các mối thâm
giao với các chính trị gia đương vị hoặc
sắp lên nắm quyền trên toàn thế giới.
Trong khi đó, quỹ trao đổi TQ - Hoa Kỳ có
trụ sở tại Hồng Kông khuếch đại tiếng nói của các học giả TQ thông qua trang
web của mình và ủng hộ các quan điểm của chính phủ Trung Quốc thông qua các khoản
tài trợ cấp cho các viện nghiên cứu Hoa Kỳ . Cho đến nay, Trung Quốc vẫn
không có những trung tâm học thuật
hoặc đội ngũ giáo sư , giảng viên
thực sự trong các trường đại học. Sau
này nếu TQ có được những thứ đó thì họ sẽ phải hiểu rằng ở phương Tây có những giới hạn thực sự đối với việc mua ảnh hưởng chính trị trong các
cơ sở đào tạo và tổ chức think-tank .
Quân đội Trung Quốc vẫn duy trì các tổ chức ngoại tuyến riêng của mình: Viện nghiên cứu chiến lược quốc tế của TQ và Quỹ
Nghiên cứu chiến lược Quốc tế TQ. Cả hai
đều gắn kết với tình báo quân sự và đóng vai trò như
kênh giao dịch chủ yếu trong việc mời các chuyên gia an ninh nước
ngoài đến Trung Quốc. Cả hai định chế này đều
thực hiện các chức năng thu và phát : ngoài việc giải thích quan điểm của
Trung Quốc về các vấn đề chiến lược và quân sự cho nước ngoài, họ còn thu thập các quan điểm và thông tin tình báo từ
các chuyên gia và quan chức nước ngoài.
Một số các think-tank
trong lĩnh vực chính sách đối ngoại của Trung Quốc thực hiện một chức
năng kép khác biệt . Quan trọng
nhất trong số các think- tank này gồm có
Viện Quan hệ Quốc tế đương đại của
TQ, Viện Nghiên cứu Quốc
tế Trung Quốc, Viện Nghiên cứu Quốc tế Thượng
hải - tất cả các tổ chức này đều được gắn kết với các bộ phận khác nhau của chính
phủ Trung Quốc. Ở một
mức độ thấp hơn, Viện Hàn lâm khoa học xã hội Trung Quốc và Viện Khoa học Xã hội Thượng Hải cũng làm những điều tương tự, nhưng trên một phạm vi rộng
hơn đối với nhiều vấn đề. Trong năm 2009, các nhà tài trợ tư nhân thành lập Viện
Charhar với mục đích tập trung đặc biệt
vào việc cải thiện hình ảnh ở nước ngoài của Trung Quốc. Xét một cách tổng thể , cả một tổ hợp các định chế và sáng
kiến được tài trợ đầy đủ nhằm nâng cao danh tiếng của Trung Quốc trên toàn
thế giới là một minh chứng cho những nỗ lực ưu tiên của Bắc Kinh .
KHÔNG THỂ MUA TÌNH YÊU
Tuy nhiên đối với nhiều tỷ đô la đã chi tiêu cho những nỗ lực này thì TQ dường như vẫn chưa thấy bất kỳ một sự cải thiện rõ nét nào về hình ảnh toàn cầu
của mình, ít nhất là căn cứ trên kết quả nhận được sau các cuộc điều tra dư luận. Trong
thực tế, danh tiếng của đất nước lại đang dần xấu đi. Một cuộc thăm dò trong
năm 2014 do BBC tiến hành cho thấy, từ năm 2005, quan điểm tích cực về ảnh hưởng của
Trung Quốc đã giảm điểm14 % và 49 % số người được hỏi
có thái độ tiêu cực về TQ. Điều rất
đáng ngạc nhiên là cuộc khảo sát năm
2013 do Global Attitudes Project của Trung tâm Pew Research cho thấy sự thiếu hụt
quyền lực mềm của Trung Quốc là rõ ràng ngay cả ở châu Phi và châu Mỹ Latinh,
chính ngay tại các khu vực mà người ta vốn
cho rằng sức hấp dẫn của TQ nhẽ ra phải là mạnh nhất.
Bất chấp những
kết quả ít ỏi, Bắc Kinh vẫn đang triển khai nhiều nỗ lực và nguồn
lực để thay đổi nhận thức. Tại sao lại xảy
ra sự tách rời giữa các nỗ lực đầu tư và kết quả ? Câu trả lời là chính phủ
Trung Quốc tiếp cận ngoại giao công chúng theo cùng một cách cũng giống như xây dựng đường sắt tốc độ cao hoặc xây dựng cơ sở hạ tầng, tức
là đơn thuần chỉ đầu tư tiền bạc rồi chờ xem sự phát triển sau đó. Những gì Trung Quốc không hiểu đó
chính là : mặc dù TQ có một nền văn hóa tầm cỡ thế giới, ẩm thực đặc sắc , phong
phú, nguồn nhân lực tài năng và dồi
dào , tăng trưởng kinh tế
với tốc độ đặc biệt trong vài thập kỷ qua, thế nhưng hệ thống chính trị của nó từ chối, thay vì cho
phép phát triển con người tự do. Và do
đó, mọi nỗ lực tuyên truyền của TQ sẽ phải đối mặt với một trận chiến khó khăn.
Quyền lực mềm
không thể mua được. Nó phải giành mới có được. Và cách tốt nhất để giành được nó là khi mọi công dân tài năng của một xã hội đều được phép tương tác trực tiếp với thế
giới, chứ không phải bị kiểm soát bởi chính quyền. Đối với Trung Quốc, điều đó có nghĩa là nới lỏng các hạn chế hà
khắc trong nước và giảm thiểu các nỗ lực để kiểm soát dư luận ở nước ngoài. Chỉ khi đó đất nước này mới có thể khai thác được tiềm năng quyền lực mềm khổng lồ
của mình .
Phạm Gia Minh dịch từ
“China’s Soft – Power Push . The Search for Respect.
“ Diplomat”, July- August 2015.
Thăng Long- Hà Nội, 22/7/2015
-----
Nguyên bản (để Tham khảo, đối chiếu):
-----
Nguyên bản (để Tham khảo, đối chiếu):
China’s Soft-Power Push
The Search for Respect
As China’s global power grows, Beijing is learning that its
image matters. For all its economic and military might, the country
suffers from a severe shortage of soft power. According to global public
opinion surveys, it enjoys a decidedly mixed international image. While
China’s economic prowess impresses much of the world, its repressive
political system and mercantilist business practices tarnish its
reputation. And so, in an attempt to improve perceptions, Beijing has
mounted a major public relations offensive in recent years, investing
billions of dollars around the world in a variety of efforts.
Although Beijing’s publicity blitz began in 2007 under President Hu Jintao, it has intensified under President Xi Jinping. In October 2011, as Xi was preparing to take power, the 17th Central Committee of the Chinese Communist Party (CCP) devoted a whole plenary session to the issue of culture, with the final communiqué declaring that it was a national goal to “build our country into a socialist cultural superpower.” And in 2014, Xi announced, “We should increase China’s soft power, give a good Chinese narrative, and better communicate China’s messages to the world.” Under Xi, China has bombarded the world with a welter of new initiatives: “the Chinese dream,” “the Asia-Pacific dream,” “the Silk Road Economic Belt,” “the Twenty-First-Century Maritime Silk Road,” “a new type of major-country relations,” and many others. It is easy to dismiss such talk as “slogan diplomacy,” but Beijing nonetheless attaches great importance to it.
In China, “propaganda” is not a derogatory term.
China is fleshing out these rhetorical salvos in proposed institutions, such as the New Development Bank (a project organized by China together with Brazil, Russia, India, and South Africa), the Asian Infrastructure Investment Bank, and the Free Trade Area of the Asia-Pacific. All of these would supplement a host of regional bodies that China has already created in Asia, Africa, the Middle East, Latin America, and central and eastern Europe. Through these institutions, China is meticulously constructing an alternative architecture to the postwar Western order.
And it is backing up its soft-power ventures with serious money: $50 billion for the Asian Infrastructure Investment Bank, $41 billion for the New Development Bank, $40 billion for the Silk Road Economic Belt, and $25 billion for the Maritime Silk Road. Beijing has also pledged to invest $1.25 trillion worldwide by 2025. This scale of investment is unprecedented: even during the Cold War, the United States and the Soviet Union did not spend anywhere near as much as China is spending today. Together, these recent pledges by Beijing add up to $1.41 trillion; in contrast, the Marshall Plan cost the equivalent of $103 billion in today’s dollars.
China’s diplomatic and development schemes form just one part of a much broader agenda aimed at enhancing its soft power in media, publishing, education, the arts, sports, and other domains. Nobody knows for sure how much China spends on these activities, but analysts estimate that the annual budget for “external propaganda” runs in the neighborhood of $10 billion annually. By contrast, the U.S. Department of State spent $666 million on public diplomacy in fiscal year 2014.
Clearly, Beijing is using the strongest instrument in its soft-power toolbox: money. Wherever Chinese leaders travel these days—and between them, Xi and Premier Li Keqiang visited more than 50 countries in 2014—they sign huge trade and investment deals, extend generous loans, and dole out hefty aid packages. Major powers always try to use their financial assets to buy influence and shape the actions of others; in this regard, China is no different. But what is striking about China’s investments is how low a return they appear to be yielding. Actions speak louder than words, and in many parts of the world, China’s behavior on the ground contradicts its benign rhetoric.
THE MESSENGERS
The father of soft power, the political scientist Joseph Nye, defined it as emanating largely from society—specifically, cultural, political, and social values. Nye also allowed that a country’s political system and foreign policy could earn respect and thus contribute to its soft power. But this definition is premised on the clear demarcation that exists in democratic societies between state and nonstate spheres. In China, the government manipulates and manages almost all propaganda and cultural activities.
The Chinese communist system has always accepted that information must be managed and that people must be indoctrinated. In China, “propaganda” is not a derogatory term. As the country has opened up to the world, the state has had to try harder to maintain its grip on information, and its efforts on this front have become more sophisticated. Now, however, Chinese authorities are trying to control information not only inside China but increasingly outside, too.
The Chinese government approaches public diplomacy the same way it constructs high-speed rail or builds infrastructure—by investing money and expecting to see development.
The institutional nerve center of this operation is the State Council Information Office (SCIO). Located in a Soviet-era building in central Beijing, it looks like and plays the part of the Ministry of Truth in George Orwell’s Nineteen Eighty-Four. The SCIO, which forms part of a broader propaganda apparatus, coordinates various propaganda efforts, and it boasts a large staff, a giant budget, and a great deal of bureaucratic clout. Because the SCIO is a key censor and media watchdog in China, the mere mention of its name brings a concerned look to the faces of many Chinese, particularly intellectuals and journalists.
Every December, the SCIO convenes an annual conference at which it outlines guidelines for China’s external propaganda work for the coming year. As Jiang Weiqiang, the SCIO’s vice minister, explained to me in 2009, the blueprint covers “exhibitions, publications, media activities, exchange programs, ‘Year of China’ festivals abroad, and other activities.” Jiang also called the guidelines “our soft-power strategy.” Secret at the time of adoption, the plans are subsequently published in a volume called China Media Yearbook.
In addition to its main role of overseeing the media and coordinating all of China’s external communications, the SCIO acts as a messenger in its own right: it employs spokespeople, holds press conferences, publishes magazines and books, and produces films. It has even developed an app that provides users with one-stop shopping for all of the government’s white papers. Some of the SCIO’s propaganda targets Taiwan, Hong Kong, and overseas Chinese communities—all high-priority audiences for Beijing. And some of it targets visitors to China, including foreign residents, tourists, and business travelers, through publishing houses such as the Foreign Languages Press and newspapers such as China Daily and the Global Times. The SCIO is also involved in controlling Internet content, including approving all applications for websites. But the SCIO’s principal responsibility is to define the ideas to be propagated abroad and keep other Chinese institutions on message.
Although Beijing’s publicity blitz began in 2007 under President Hu Jintao, it has intensified under President Xi Jinping. In October 2011, as Xi was preparing to take power, the 17th Central Committee of the Chinese Communist Party (CCP) devoted a whole plenary session to the issue of culture, with the final communiqué declaring that it was a national goal to “build our country into a socialist cultural superpower.” And in 2014, Xi announced, “We should increase China’s soft power, give a good Chinese narrative, and better communicate China’s messages to the world.” Under Xi, China has bombarded the world with a welter of new initiatives: “the Chinese dream,” “the Asia-Pacific dream,” “the Silk Road Economic Belt,” “the Twenty-First-Century Maritime Silk Road,” “a new type of major-country relations,” and many others. It is easy to dismiss such talk as “slogan diplomacy,” but Beijing nonetheless attaches great importance to it.
In China, “propaganda” is not a derogatory term.
China is fleshing out these rhetorical salvos in proposed institutions, such as the New Development Bank (a project organized by China together with Brazil, Russia, India, and South Africa), the Asian Infrastructure Investment Bank, and the Free Trade Area of the Asia-Pacific. All of these would supplement a host of regional bodies that China has already created in Asia, Africa, the Middle East, Latin America, and central and eastern Europe. Through these institutions, China is meticulously constructing an alternative architecture to the postwar Western order.
And it is backing up its soft-power ventures with serious money: $50 billion for the Asian Infrastructure Investment Bank, $41 billion for the New Development Bank, $40 billion for the Silk Road Economic Belt, and $25 billion for the Maritime Silk Road. Beijing has also pledged to invest $1.25 trillion worldwide by 2025. This scale of investment is unprecedented: even during the Cold War, the United States and the Soviet Union did not spend anywhere near as much as China is spending today. Together, these recent pledges by Beijing add up to $1.41 trillion; in contrast, the Marshall Plan cost the equivalent of $103 billion in today’s dollars.
China’s diplomatic and development schemes form just one part of a much broader agenda aimed at enhancing its soft power in media, publishing, education, the arts, sports, and other domains. Nobody knows for sure how much China spends on these activities, but analysts estimate that the annual budget for “external propaganda” runs in the neighborhood of $10 billion annually. By contrast, the U.S. Department of State spent $666 million on public diplomacy in fiscal year 2014.
Clearly, Beijing is using the strongest instrument in its soft-power toolbox: money. Wherever Chinese leaders travel these days—and between them, Xi and Premier Li Keqiang visited more than 50 countries in 2014—they sign huge trade and investment deals, extend generous loans, and dole out hefty aid packages. Major powers always try to use their financial assets to buy influence and shape the actions of others; in this regard, China is no different. But what is striking about China’s investments is how low a return they appear to be yielding. Actions speak louder than words, and in many parts of the world, China’s behavior on the ground contradicts its benign rhetoric.
THE MESSENGERS
The father of soft power, the political scientist Joseph Nye, defined it as emanating largely from society—specifically, cultural, political, and social values. Nye also allowed that a country’s political system and foreign policy could earn respect and thus contribute to its soft power. But this definition is premised on the clear demarcation that exists in democratic societies between state and nonstate spheres. In China, the government manipulates and manages almost all propaganda and cultural activities.
The Chinese communist system has always accepted that information must be managed and that people must be indoctrinated. In China, “propaganda” is not a derogatory term. As the country has opened up to the world, the state has had to try harder to maintain its grip on information, and its efforts on this front have become more sophisticated. Now, however, Chinese authorities are trying to control information not only inside China but increasingly outside, too.
The Chinese government approaches public diplomacy the same way it constructs high-speed rail or builds infrastructure—by investing money and expecting to see development.
The institutional nerve center of this operation is the State Council Information Office (SCIO). Located in a Soviet-era building in central Beijing, it looks like and plays the part of the Ministry of Truth in George Orwell’s Nineteen Eighty-Four. The SCIO, which forms part of a broader propaganda apparatus, coordinates various propaganda efforts, and it boasts a large staff, a giant budget, and a great deal of bureaucratic clout. Because the SCIO is a key censor and media watchdog in China, the mere mention of its name brings a concerned look to the faces of many Chinese, particularly intellectuals and journalists.
Every December, the SCIO convenes an annual conference at which it outlines guidelines for China’s external propaganda work for the coming year. As Jiang Weiqiang, the SCIO’s vice minister, explained to me in 2009, the blueprint covers “exhibitions, publications, media activities, exchange programs, ‘Year of China’ festivals abroad, and other activities.” Jiang also called the guidelines “our soft-power strategy.” Secret at the time of adoption, the plans are subsequently published in a volume called China Media Yearbook.
In addition to its main role of overseeing the media and coordinating all of China’s external communications, the SCIO acts as a messenger in its own right: it employs spokespeople, holds press conferences, publishes magazines and books, and produces films. It has even developed an app that provides users with one-stop shopping for all of the government’s white papers. Some of the SCIO’s propaganda targets Taiwan, Hong Kong, and overseas Chinese communities—all high-priority audiences for Beijing. And some of it targets visitors to China, including foreign residents, tourists, and business travelers, through publishing houses such as the Foreign Languages Press and newspapers such as China Daily and the Global Times. The SCIO is also involved in controlling Internet content, including approving all applications for websites. But the SCIO’s principal responsibility is to define the ideas to be propagated abroad and keep other Chinese institutions on message.
THE MEDIA AND THE MESSAGE
A
major part of Beijing’s “going out” strategy entails subsidizing the
dramatic expansion of its media presence overseas, with the goal of
establishing its own global media empire to break what it considers “the
Western media monopoly.” Most prominent among these efforts is the
Xinhua News Agency, China’s official state news service. From its
inception, Xinhua has had a dual role, both domestically and
internationally: to report news and to disseminate Communist Party
propaganda. Altogether, Xinhua now employs approximately 3,000
journalists, 400 of whom are posted abroad in its 170 bureaus. And
Xinhua is expanding the staffs of its existing bureaus and beefing up
its online presence with audio and video content.Xinhua’s global expansion is motivated not just by concern for China’s international image but also by money. Xinhua sees an opportunity to compete head-to-head with the main Western newswires, such as the Associated Press, United Press International, Reuters, and Bloomberg. The goal, as one Xinhua official I spoke with in 2010 put it, is to become a “real world international news agency.” Xinhua even harbors ambitions of becoming a modern multimedia conglomerate, competing with the likes of News Corp, Viacom, and Time Warner. And once its online video presence expands, it will try to steal market share from 24-hour news channels such as CNN, the BBC, and Al Jazeera.
In its quest for profit, Xinhua publishes descriptive news reports that it markets as a cheaper product than what the Western wire services offer. In 2010, Xinhua had 80,000 paying institutional subscribers, which produced a strong revenue stream. The agency is targeting the developing world in particular, where Western media have a smaller presence and where there is no real domestic competition for international news. Xinhua’s inroads there also help fulfill its goal of telling China’s story to the world.
China’s premier state television channel, CCTV, or China Central Television, has also gone global. It launched its first 24-hour English channel, CCTV International, in 2000 and now broadcasts in six languages around the world. The network is trying to alter its stilted and propagandistic flavor and package its content in more viewer-friendly formats. In 2012, CCTV set up new production facilities in Nairobi, Kenya, and in Washington, D.C., where it unveiled its ambitious CCTV America channel. The Washington operation, CCTV says, will become the global hub of its newsgathering and broadcasting operations.
Soft power cannot be bought. It must be earned.
China is also stepping up its penetration of foreign radio waves. China Radio International, formerly known as Radio Beijing, was founded in 1941 as a wartime propaganda tool against Japan but now has far greater reach. With its headquarters in Beijing, it broadcasts 392 hours of programming per day in 38 languages and maintains 27 overseas bureaus.
These media outlets constitute the major weapons in what China considers a “discourse war” with the West, in which Beijing is pushing back against what it perceives as anti-China sentiment around the world. But other official organs are also playing a direct role in these skirmishes. Chinese embassies now regularly issue press statements rebutting foreign media characterizations of China, take out full-page ads in foreign newspapers, and attempt to intimidate universities and nongovernmental organizations that sponsor events deemed unfriendly to China. Their ambassadors publish op-eds.
There is a harder edge to these efforts, too. The Chinese government now monitors foreign China watchers’ and journalists’ writings more carefully than ever before and has stepped up its efforts to intimidate the foreign media—both inside and outside China. In Beijing, the SCIO and the Foreign Ministry often call foreign journalists in for “tea chats” to scold them for articles deemed unfriendly to China. The government has refused to renew the visas of a number of journalists (including some from The New York Times) and has refused to issue visas for American and European scholars on its blacklist. Outside China, embassy officials sometimes warn newspaper editors not to publish articles on subjects that might offend Beijing.
Thus, like its propaganda apparatus, China’s censorship machine is going global. And it appears to be having an impact. In a troubling trend, foreign China scholars are increasingly practicing self-censorship, worried about their continued ability to visit China. The Chinese government has penalized major media outlets, such as Bloomberg, for publishing certain articles. And it has blocked the Chinese-language websites of leading U.S. and British newspapers.
CHINESE LESSONS
Another
weapon in China’s arsenal is education. About 300,000 foreign students
now study in Chinese universities (the vast majority learning the
Chinese language), with additional numbers in vocational colleges. Every
year, the China Scholarship Council offers some 20,000 scholarships to
foreign students. Chinese government ministries, meanwhile, administer a
variety of short courses for officials, diplomats, and military
officers from developing countries. These classes do teach students
tangible skills, but they also try to win hearts and minds along the
way.Chinese universities have yet to break into the global elite, however. Only three mainland universities—Peking, Tsinghua, and Fudan—appear in the Times Higher Education’s ranking of the world’s top 100 schools. The impediments to academic renown are serious. The CCP continues to restrict free thought and inquiry, particularly in the humanities and the social sciences. Chinese universities are rife with cronyism, false credentials, plagiarism, and intellectual property theft. Innovation, the Chinese government’s top economic priority, requires open-ended intellectual exploration to incubate, but Chinese educational pedagogy has yet to escape its historical emphasis on rote memorization and censorship.
China’s Confucius Institutes—centers charged with teaching Chinese language and culture abroad—form another key part of the effort to build up China’s educational soft power. With 475 centers operating in 120 countries, the Confucius Institutes have established footholds worldwide. (By contrast, Germany’s long-established Goethe-Institut has 160 centers in 94 countries, and the British Council maintains some 70 centers in 49 countries.) But the Confucius Institutes have come under sharp criticism. In the United States and Canada, professors have called on universities to close down existing Confucius Institutes or not open new ones on the grounds that they undermine academic freedom. And at a Chinese studies conference in 2014 in Portugal, European Sinologists were rankled when Xu Lin—the director of the Ministry of Education organ that oversees the Confucius Institutes—ordered that pages in the conference program that mentioned Taiwan be torn out. As in the United States, media outlets and legislatures across Europe are now scrutinizing Confucius Institutes, and at least one, at Stockholm University, has decided to shut down as a result.
On another front, Beijing is assertively promoting its culture and society abroad through sports, fine arts, performing arts, music, film, literature, and architecture—and making considerable inroads. Art exhibitions of China’s rich imperial past have always been popular around the world; indeed, China’s 3,000-plus years of civilizational heritage may be its strongest soft-power asset. Chinese martial artists and other Chinese performers also attract audiences, as does China’s growing corps of world-class classical musicians, led by the pianist Lang Lang. Chinese films continue to struggle for international market share, but Chinese authors and architects are more popular than ever. In 2012, Mo Yan won the Nobel Prize in Literature and Wang Shu won the Pritzker Architecture Prize. Even though China’s professional basketball, hockey, and soccer teams remain far less competitive than their North American and European counterparts, Chinese athletes are racking up Olympic medals in a wide range of events.
China is also engaging in what it calls “host diplomacy,” holding countless governmental and nongovernmental conferences. Large-scale conclaves—such as the Boao Forum for Asia (China’s Davos), the China Development Forum, the Beijing Forum, Tsinghua University’s World Peace Forum, the World Forum on China Studies, and the Global Think Tank Summit—bring leading figures from around the world to China every year. Some events are real extravaganzas, such as the 2008 Beijing Olympics, the 2010 Shanghai World Expo, and the 2014 Asia-Pacific Economic Cooperation meeting. In 2016, the G-20 summit in Hangzhou is expected to be an equally elaborate showcase.
Then there are the government-affiliated exchange programs. The CCP’s International Department (and its front organization, the China Center for Contemporary World Studies) convenes an annual conference called “The Party and the World Dialogue” and brings a steady stream of foreign politicians and intellectuals to China for all-expenses-paid tours. The Chinese People’s Institute of Foreign Affairs, which is affiliated with the Ministry of Foreign Affairs, has long engaged in similar outreach. Programs like these offer an astute way for the CCP to cultivate relationships with up-and-coming politicians around the world. The Hong Kong–based China–United States Exchange Foundation, meanwhile, amplifies the voices of Chinese scholars through its website and promotes the positions of the Chinese government through the research grants it gives to American institutions. To date, China has not endowed university research centers or faculty professorships. If and when it does, it will learn that in the West, there are real limits to buying political influence on campuses and in think tanks.
The Chinese military maintains its own outreach organizations: the China Institute of International Strategic Studies and the China Foundation for International and Strategic Studies. Both are affiliated with military intelligence and serve as the principal conduits for inviting foreign security specialists to China. These two institutions both broadcast and receive: in addition to explaining China’s positions on strategic and military issues to foreigners, they collect views and intelligence from foreign experts and officials.
Several of China’s foreign policy think tanks perform a comparable dual function. The most important of these include the China Institutes of Contemporary International Relations, the China Institute of International Studies, and the Shanghai Institutes for International Studies—all of which are attached to various parts of the Chinese government. To a lesser extent, the Chinese Academy of Social Sciences and the Shanghai Academy of Social Sciences do the same thing, but on a much broader range of issues. In 2009, private donors established the Charhar Institute, which focuses specifically on improving China’s overseas image. Taken as a whole, this conglomerate of well-funded institutions and initiatives aimed at boosting China’s reputation around the world is a testament to the priority Beijing attaches to the effort.
CAN’T BUY ME LOVE
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét