Tình bạn đẹp
Trên facebook, anh bạn Vũ Đức Tâm vừa tag vào tường nhà mình một bài anh mới viết. Đó là một
phác họa chân dung một người bạn anh. Mình nghĩ chỉ khi người ta quý hóa nhau lắm,
trân trọng nhau nhiều thì mới có thể viết nên một "chân dung bạn bè đậm tình cảm
bạn bè" như vậy.
Xin giới thiệu lên
đây cũng là để bạn bè của mình và bà con thường ghé trang blog của minh cùng thưởng thức, chia sẻ.
Vệ Nhi
------
Say hơn rượu
Thân tặng bác
Đông Ngàn Đỗ Đức
VĐT
Hôm chúng tôi đến thăm ông, vừa bấm chuông thì trời đổ mưa.
Là điềm may mắn đấy vì « vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách » mà. Nhìn qua
khe cửa thấy ông ống thấp ống cao, xộc xệch, khập khiễng, nhưng hối hả đi xuống
cầu thang trời. Tôi vội hét lên từ từ thôi, cứ để mưa ướt tôi, ướt ông chả sao
chứ ông mà ngã cú nữa là toi đấy. Ông vẫn cứ đi nhanh và mở cửa nhanh, nở nụ
cười rất quyến rũ và hiếu khách. Phải nói ông đẹp trai. Đôi mắt giàu tình cảm
và đặc biệt nụ cười rất « tốn gái », tôi đã ghé tai ông thầm thì vậy,
ngay lần gặp đầu tiên tại nhà tôi vào dịp Tết con Rắn.
Rồi ông bảo tôi đẩy cái xe máy gửi ngay nhà đối diện. Xong,
chúng tôi theo ông lên phòng khách. Vô vàn tranh trên tường, tranh trên giá,
dưới sàn, đồ đạc,màu vẽ, bút vẽ lộn xộn, ngổn ngang. Giữa sàn là một ấm trà với
ba cái chén hai lớn, một bé, đĩa quả gồm hồng bì, mận, chuối… Chúng tôi biếu
ông ít trái cây và bó hoa hồng còn rất tươi, chúc ông mau khỏi… Khách, chủ ngồi
ngay xuống sàn. Ông rót nước ra mời khách, nhưng lại chẳng để tâm lắm vì ông
say sưa kể chuyện đời, văn vẻ, vẽ vời, cứ như lâu lắm mới được nói ! Có
lúc mải chuyện ông cầm cả chén của khách đã uống dở thản nhiên uống, rồi để
xuống, rồi lại chuyện. Tôi chả « chấp » cái nhầm ấy của ông cũng như
cái luộm thuộm, bừa bộn trong sinh hoạt vì nghệ sĩ đều thế cả mà. Càng
nổi tiếng lại càng thế. Hơn nữa, trước đó, qua phôn ông đã tỏ ra ái ngại vì đau
chân nên không dọn dẹp nhà cửa được. Tôi còn cho rằng đó là cách ông thể hiện
tình thân với tôi và như thế đã coi tôi là cánh hẩu của ông rồi.
Tôi bảo trong sáng tác thấy rõ ông gắn bó với miền núi. Ông
chữa ngay, không phải gắn bó mà ông thuộc về miền núi, là người con của miền
núi. Bao nhiêu năm lăn lộn với núi rừng ông yêu tha thiết từng viên đá, ngọn
cỏ, lá cây, những con người bình dị của bản làng. Chả thế mà trong các tác phẩm
của ông ngay cả đá, tưởng vô tri vô giác đều rất có hồn. Trong hội họa, sáng
tác của ông thuộc nhiều thể loại nhưng ông tâm đắc nhất là tranh trên giấy dó.
Tôi nói vui cha ông ta phát minh ra giấy dó là để cho Đỗ Đức. Đỗ Đức sinh ra để
vẽ trên giấy dó. Tranh giấy dó của ông mịn màng, bảng lảng sương khói đẹp như
mơ, như thơ. Còn tản văn của ông giàu biểu cảm, ngồn ngộn tri thức văn hóa dân
tộc, đủ các cung bậc sắc màu như tranh. Thiên nhiên, con người miền núi qua ống
kính của ông sống động, chân thực, muôn màu, muôn vẻ… Chúng tôi cứ hết chuyện
nọ sọ chuyện kia, quên cả thời gian. Đến lúc tôi ra về thì đã nhá nhem rồi.
Về đến nhà, vừa vào mạng đã thấy ông « đưa tin » về
chuyến chúng tôi đến thăm ông, kèm theo cái ảnh tôi và ông ngồi bệt trên sàn,
trước mặt là lọ hoa hồng. Hai người đều tươi tắn, mặt đỏ gay. Đặc biệt, ông
nghiêng đầu về phía tôi rất tình cảm. Thật không ngoa nếu phong ông là
« Vua Phây búc »vì ông ngự trị ở đó, hầu như thường xuyên ở đó. Thoắt
cái đã thấy ông pốt bài mới. Khi thì bức tranh, khi thì bài tản văn, khi thì
vài nhận xét thâm thúy và xác đáng về một việc nào đó... Hễ thấy bài ông, các
facebookers ào ào xông vào để bấm « like » và « comment »
đông đảo và rôm rả lắm. Ấy thế mà thoắt cái đã thấy ông ở nơi nọ, nơi kia. Khi
thì nghiêm chỉnh họp bàn, khi thì bông đùa ngả ngốn bên vại bia, chén
rượu với bạn bè và người đẹp muôn phương. Rồi thoắt cái đã thấy ông ở nước này,
nước nọ. Chắc là ông luyện được phép phân thân mới có thể cùng lúc làm biết bao
nhiêu việc, có mặt ở bao nhiêu nơi, gặp gỡ bao nhiêu người ? Ông chơi hết
mình và bạn bè cũng hết mình với ông. Nhà ở thì ông chỉ có một, nhưng
trong ông lại có vô số Nhà : Họa sĩ/Văn sĩ/Thi sĩ/Nhiếp ảnh/Dân tộc
học/Nhà báo… Đỗ Đức. Mà nhà nào cũng có tài đến mức các bậc trưởng thượng trong
giới văn nghệ nước nhà như Bùi Xuân Phái, Tô Hoài, Lữ Huy Nguyên… cũng phải
« nể ».
"Thiên nhiên, con người miền núi qua ống
kính của ông sống động, chân thực, muôn màu, muôn vẻ…" (VĐT)
Được một người như thế nghiêng đầu tình cảm coi là bạn khiến
tôi sướng âm ỉ. Không những thế, ông còn bảo sẽ vẽ chân dung tôi. Tôi khấp khởi
mừng thầm. Tôi không biết vẽ nên "viết" chân dung ông để tặng ông
vậy. Mọi người xem ảnh cứ thắc mắc sao mặt hai ông đỏ thế, chắc phải chén chú
chén anh rồi đây. Xin thưa rằng :
Hai ông ngồi đó
mặt đỏ gay,
Chả uống giọt nào
thế mà say.
Cõi đời ối thứ
say hơn rượu,
Say tình, say
nghĩa thế mới hay !
Vũ Đức Tâm
30/7/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét