Hiển thị các bài đăng có nhãn Chỉnh đốn Đảng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chỉnh đốn Đảng. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Sao không viết về HNTW6?


 
Sao không viết về HNTW6?
 

 
Đã có nhiều bài viết về Hội nghị TW 6. Hầu hết thất vọng với các biện pháp nửa vời trong chuyện chống tham nhũng, trong việc chỉnh đốn Đảng. Càng thấm thía trò giơ cao đánh khẽ mà lãnh đạo từ cao đến thấp ở ta rất hay “diễn” với dân.

Mới đây nhận được ít dòng viết của anh Tô Văn Trường. Anh nói anh chẳng viết về hội nghị đảng vừa rồi vì anh tự lập luận “Viết để làm gì nhỉ, vì đã biết trước kết cục, cũng chỉ có đất nước là thua!”. Anh cũng thú nhận rằng anh cũng chẳng đến mức “quá bận công việc chuyên môn” để không dành được thời gian viết mà thực sự là anh “không ngạc nhiên về diễn tiến và kết quả của Hội nghị…” nên anh có lý, đúng là chẳng viết mà làm gì.

Rồi nhân chuyện cái kết quả chẳng đâu vào đâu về hội nghị mà người đứng đầu Đảng vừa đưa ra trước toàn dân, Tiến sĩ Tô Văn Trường lại khéo "chuyển làn" sang một vấn đề khác là câu chuyện về Đảng cộng sản Trung Quốc để mọi người cũng "ngẫm ngợi"... Anh Trường giới thiệu một bài viết rất có giá trị về nhận định cũng như nghiên cứu của một học giả người Trung Quốc là Cheng Li. (chính xác phải nói ông Cheng là người Mỹ gốc TQ; tấm danh thiếp của học giả này được tóm tắt như sau:  Cheng Li , Giám đốc trung tâm nghiên cứu Trung Quốc, Viện Brookings. Washington. Email: cli@brookings.edu).
  
Nhận thấy câu chuyện “chuyển làn” này có nhiều điều thú vị, có tính liên tưởng và kích thích những vùng miền tư duy mới của con người ta, vậy xin giới thiệu cùng bà con mình chia sẻ. (Đầu đề bài viết dưới đây của anh Tô Văn Trường là của chủ blog đặt)

Vệ Nhi

(Ghi thêm vài lời: Dù được TS Tô Văn Trường chuyển cho nguyên văn (tiếng Anh) bài viết rất công phu và có sức thuyết phục của tác giả Cheng Li, chủ blog tôi vẫn không dẫn ra đây để bạn đọc tham khảo được.

Lý do vì trước đó đã được Ts Phạm Gia Minh thông báo rằng bản dịch của anh về bài viết nói trên đã chuyển cho Giáo sư Trần Hữu Dũng. Anh (TS Minh) nhấn mạnh, chỉ khi Gs Dũng công bố trên mạng và tạp chí Thời Đại Mới đăng bài đó (đầu tháng 11/2012) thì các trang blog ở trong nước như của chúng tôi hãy đưa bài lên. Tôn trọng bản quyền của tác giả dịch bài (là TS Phạm Gia Minh), xin thực hiện đúng như vậy nên bà con hãy chờ đợi ít ngày nữa đọc cả bản Việt một thể…). 

Dù thế một số ý chính của tác giả Cheng Li đã được TS Trường dẫn giải tại bài được post lên ngay dưới đây. 
 
--------

 
Sao không viết về HNTW6?

 Tác giả: TÔ VĂN TRƯỜNG

 
Nhiều người hỏi tôi sao không viết bài bình luận về kết quả Hội nghị TW lần thứ 6 nhất là hình ảnh Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phải nghẹn ngào cùng tiếng nấc khi đọc diễn văn bế mạc?

 
 
 

Nhìn lại các bài viết của mình trước đây cho đến nay vẫn còn mang nguyên tính thời sự như : “Suy nghĩ về cách tiếp cận và lộ trình cải cách hệ thống chính trị ở Việt Nam”; “Mạn đàm về chiếc ghế”; “Chi thứ 5 trong cơ thể”; “Sửa đổi Hiến pháp 1992” ; “Dân tộc ta sẽ còn trầm luân”; “Tò mò để làm gì”? v.v…

Tôi lại ngẫm suy về định nghĩa của “Totalitarisme” ? Theo từ điển Petit Larousse 2002 “Hệ thống chính trị được đặc trưng bởi sự phụ thuộc hoàn toàn của cá nhân vào một trật tự chung theo sự cai trị của một chính quyền độc tài”.

Theo từ điển Bách khoa (Pháp) “Sự hợp nhất các quyền hành pháp, tư pháp và lập pháp. Sự tồn tại một đảng duy nhất, sự phổ cập một ý thức hệ thống trị, sự huy động quần chúng, sự kiểm soát của cảnh sát, sự đàn áp loại trừ các nhóm dân cư được coi như bung xung. Đó là nét chung của chế độ toàn trị”.

Bất cứ người dân nào khi đọc, ngẫm suy hai định nghĩa trên đây, thấy rõ chế độ chúng ta đang sống có phải là toàn trị hay không?

Có tài liệu rất đáng đọc và suy ngẫm: “The end of the CCP’s resilient authorianism? A tripartite assessment of shifting power in China” - Hồi kết cho chế độ chuyên quyền bền bỉ, dẻo dai của Đảng cộng sản Trung Quốc? Đánh giá sự thay đổi quyền lực ở Trung Quốc hiện nay theo quan điểm tam quyền phân lập của tác giả Cheng Li đăng trên The China Quarterly, 211, September 2012, pp 595- 623. (TS Phạm Gia Minh đang biên tập bản dịch để đăng trên Viet-studies vào đầu tháng 11 tới).

Có thể tóm tắt bài tiểu luận này thách thức quan điểm đang thịnh hành về “chế độ chuyên quyền bền bỉ, dẻo dai “của đảng cộng sản Trung Quốc, vốn từ trước tới nay vẫn cho rằng hệ thống chính trị độc đảng ở quốc gia này là hoàn toàn có khảnăng củng cố năng lực đất nước nhằm quản trị có hiệu quả xã hội thông qua những thích ứng về định chế và điều chỉnh chính sách. Những phân tích cuộc khủng hoảng gần đây vẫn còn tiếp tục được tiết lộ ra về Bạc Hy Lai cho thấy các vết nhơ trong hệ thống chính trị Trung Quốc, đó là tình trạng dung túng người thân và phe cánh cùng những mối liên kết kiểu bảo trợ - đỡ đầu trong quá trình lựa chọn các nhà lãnh đạo; Tham nhũng tràn lan, sự lũng đoạn quyền lực chính trị bởi một nhóm quan chức cấp cao ở các công ty thuộc sở hữu nhà nước ngày càng gia tăng, sự coi thường pháp luật của tầng lớp chóp bu và thất bại tiềm tàng trong các thỏa thuận mặc cả giữa các phe phái cạnh tranh lẫn nhau trong hàng ngũ lãnh đạo đảng. Bài tiểu luận cho thấy rằng chế độ chuyên quyền bền bỉ, dẻo dai của đảng cộng sản Trung Quốc thực ra chỉ là một hệ thống trì trệ xét cả trên lý luận và thực tiễn bởi lẽ, hệ thống này chống đối lại những thay đổi mang tính dân chủ rất cần thiết ở quốc gia này.
 
 

Luận điểm về chế độ độc đoán chuyên quyền có tính bền bỉ và dẻo dai có nguồn gốc từ quan niệm cho rằng Trung Quốc là một thể thống nhất vững chắc đang đặt ra những vấn đề liên quan tới sự thất bại của nó trong việc đánh giá các xu hướng thay đổi dường như có tính nghịch lý ở quốc gia này. Trong tiểu luận, những nghịch lý đó được khắc họa bởi ba quá trình phát triển đồng thời, cụ thể là : 1/. Lãnh đạo yếu nhưng phe phái mạnh 2/. Chính phủ yếu nhưng nhóm lợi ích mạnh và, 3/. Đảng yếu nhưng đất nước mạnh.

Không nên nhầm lẫn giữa tính bền bỉ và dẻo dai của đất nước Trung Hoa nếu căn cứ vào vị thế của tầng lớp trung lưu đang hình thành, sự khôn ngoan, sắc bén của các nhóm lợi ích mới và tính năng động của toàn xã hội với năng lực và tính chính danh của đảng cộng sản Trung Quốc để điều hành đất nước. Bài tiểu luận này đưa ra kết luận cho rằng nếu như đảng cộng sản vẫn muốn lấy lại lòng tin của quần chúng và tránh một cuộc cách mạng hướng từ dưới lên thì đảng này phải tránh quan điểm về một “chế độ chuyên quyền bền bỉ, dẻo dai”, đồng thời đi theo đường lối chuyển đổi dân chủ một cách có hệ thống với những bước đi dũng cảm về phía bầu cử dân chủ trong nội bộ đảng, thiết lập sự độc lập của tòa án và dần dần mở cửa cho truyền thông chủ đạo.

Xin chuyển bản gốc bài tiểu luận nói trên (Tiếng Anh) để các anh chị và các bạn quan tâm tham khảo.

Tô Văn Trường

 

 

 

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Chỉnh đốn Đảng - Góc nhìn từ một nhà khoa học



Chỉnh đốn Đảng - Góc nhìn từ một nhà khoa học
 
Tiến sĩ Tô Văn Trường mới gửi tới các bạn bè của anh trong đó có blog tôi một lá thư ngắn cùng với bài viết đầy tâm huyết xung quanh câu chuyện chỉnh đốn Đảng đang rất thời sự lúc này.  

Xin phép tác giả giới thiệu bài viết của Ts Tô Văn Trường và lá thư vừa nhắc đến (xin đọc ở phần dưới bài).  

Vệ Nhi g-th


-----


LẠM BÀN GIẢI PHÁP THƯC HIỆN NGHỊ QUYẾT TRUNG ƯƠNG 4  

Tô Văn Trường


Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng trong bài phát biểu ở Hội nghị cán bộ toàn quốc quán triệt, triển khai Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) vừa qua đã đặt câu hỏi: “Vì sao công tác xây dựng Đảng được Trung ương rất coi trọng, đã có nhiều nghị quyết, chỉ thị rất đúng, rất hay, nhiều cuộc vận động sâu rộng, nhưng kết quả không đạt yêu cầu? Tình trạng suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức lối sống, tệ tham nhũng, lãng phí, hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên, kể cả ở cấp cao, chưa được đẩy lùi mà thậm chí có chiều hướng nghiêm trọng hơn làm xói mòn niềm tin đối với Đảng?”.

Người đời thường nói bất cứ cái xấu nào đã đến tột cùng của nó thì tự nó sẽ phát sinh giảỉ pháp trị bệnh cho nó. Việc của Đảng là việc của quốc gia. Vận mệnh của đất nước, dân phải biết. Để  tránh đi vào các vết “xe đổ” như trước đây  về các nghị quyết xây dựng, chỉnh đốn Đảng không đi vào cuộc sống, phải để cho đảng viên và người dân được tự do nói thật các suy nghĩ của mình, cùng nhau bàn bạc, thảo luận tìm rõ nguyên nhân thì mới hy vọng có thể trị được tận gốc của căn bệnh trầm kha xem ra đã nhờn thuốc! 

Là đảng viên nhưng thực sự tôi không  nhớ  đã  có bao nhiêu Nghị quyết về xây dựng chỉnh đốn Đảng. Lần này, Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) nói rõ và đầy đủ hơn một cách công khai, khuấy động dư luận, còn các  kỳ trước không giữ kín nhưng cũng không tuyên truyền rộng rãi bằng kỳ này.

Nghị quyết Trung ương 4 tập trung vào 3 vấn đề cấp bách: Ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ lãnh đạo, quản lý các cấp. Xây dựng đội ngũ cán bộ lãnh đạo, quản lý, nhất là ở cấp Trung ương nhằm đáp ứng yêu cầu của sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước và hội nhập quốc tế. Xác định rõ thẩm quyền, trách nhiệm cá nhân người đứng đầu cấp ủy, chính quyền trong mối quan hệ với tập thể cấp ủy, chính quyền, cơ quan, đơn vị.

Hồ Chủ Tịch đã dạy :”Đối với với mọi vấn đề, mọi người tự do bày tỏ chính kiến của mình, góp phần tìm ra chân lý”. Phai nhạt lý tưởng và không kiên định con đường xã hội chủ nghĩa được nêu lên hàng đầu, như vậy thì hầu hết đảng viên có trí tuệ thuộc loại này bởi vì không biết hình hài ưu việt của mô hình mà chúng ta đang theo đuổi là cái gì? như thế nào? Ai minh chứng đuợc đã có nước nào thành công? vv… Nghị quyết hoàn toàn không nói gì đến giáo điều, bảo thủ, đến tư duy và phong cách xa rời dân, thiếu tôn trọng dân, thậm chí đối nghịch với
dân. Chợt nhớ ra nếu người nào mang bản chất giáo điều, bảo thủ, xa dân thì làm sao có thể nêu đó là khuyết điểm.





Người dân tự hỏi cán bộ, đảng viên bị xuống cấp nhiều về đạo đức và lối sống với những biểu hiện rõ nét nhất từ khi nào? Nhiều người cho rằng: Khi đất đai còn hoang hóa, giá trị trên thị trường chưa cao, ít ai chú ý, tiêu cực ít, tham nhũng chưa xuất hiện nhiều. Từ khi bung mở “phát triển kinh tế thị trường có sự quản lý của Nhà nước”, đồng thời với thị trường bất động sản rộ lên, đã xuất hiện đầu cơ, trục lợi. Đã là thị trường thì tự nó vẫn phát triển theo quy luật đương nhiên, nhưng hầu như trước sự chuyển đổi đó Đảng và Nhà nước lại có sự buông lỏng quản lý, thậm chí không ít cán bộ lãnh đạo, cán bộ chuyên ngành, chuyên môn còn lợi dụng vai trò quản lý để “thị trường hóa” ngay trong công tác tổ chức, điều hành, lợi dụng chức vụ, quyền hành để chiếm dụng đất công, bao chiếm đất của dân, bồi hoàn giải tỏa với giá quá rẻ mạt như cướp không đất của dân. Không ít cán bộ bỏ bê việc công, khoán trắng cho cấp dưới và cơ quan chuyên môn, còn bản thân thì đêm ngày chỉ lo chạy mánh, móc nối làm giàu trên thị trường bất động sán. Thị trường gắn với tiền tệ, đồng tiền đã làm phân hóa giàu nghèo rất nhanh, làm biến đổi nhân cách, đi đến mất nhân cách, làm đảo lộn các giá trị đạo đức, làm mất lòng dân, thậm chí gây phẫn uất, oan khốc đối với dân. Cũng từ đó hình thành các nhóm lợi ích, cục bộ, bản vị, chạy theo đồng tiền, coi tiền là trên hết, làm giàu bất chính, tha hóa lối sống, mất hết tư cách và tác phong của cán bộ, đảng viên.

Nghị quyết TW lần thứ 4 đưa ra nhóm 4 giải pháp: (1) Nhóm giải pháp về tự phê bình và phê bình, nêu cao tính tiên phong và gương mẫu của cấp trên; (2) Nhóm giải pháp về tổ chức, cán bộ và sinh hoạt Đảng; (3) Nhóm giải pháp về cơ chế, chính sách; (4) Nhóm giải pháp về công tác giáo dục chính trị, tư tưởng. Tinh thần toát lên trong các nhóm giải pháp đó là: Xác định những việc cần làm, có thể làm ngay và những việc cần có thời gian chuẩn bị, nhất là về vấn đề xây dựng, ban hành cơ chế, chính sách, xây dựng kế hoạch, lộ trình thực hiện một cách kiên quyết, hiệu quả.”

Người dân nhận xét “Đảng viên nhan nhản, nhưng cộng sản được mấy người”. Nghe rất đau nhưng đó là sự thật. Giải pháp thực hiện trông chờ vào ý thức tự giác phê và tự phê chỉ là ảo tưởng. Trong 4 nhóm giải pháp, xem ra không thấy thành nhóm được, mà cái này vẫn chồng chéo cái kia. Ví dụ như khi đưa ra nhóm giải pháp thứ nhất: Tự phê bình và phê bình, nêu cao tính tiền phong và gương mẫu của cấp trên. Thế thì cả 3 nhóm giải pháp sau cũng đều phải đưa vào nhóm 1, thì mới làm được. Muốn tự phê bình và phê bình cho đầy đủ, thấu đáo, cần phải nói đến giáo dục chính trị tư tưởng, chính sách,  công tác tổ chức cán bộ, chất lượng sinh hoạt đảng.  Không cần chẻ ra như thế, nghe thì nhiều giải pháp nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một. Hơn nữa, đây chưa phải  là giải pháp, mà là nội dung cần tổ chức thực hiện, nội dung cần phân tích sâu.       

Giải pháp gì thì cũng phải tập trung gỡ cho được những nút thắt đang bị rối, như:  Tình trạng xa dân, mất dân chủ trong Đảng và dân chủ toàn xã hội. Biểu hiện rõ nhất là các cấp lãnh đạo vẫn còn biểu hiện quan liêu, ít hiểu sâu thực tế xã hội, ít gần dân. Nạn tham nhũng quá lớn, không chỉ là chống tham nhũng chung chung, đơn thuần như hiện nay, mà phải trừng trị tham nhũng, kiên quyết làm rõ những vụ tham nhũng có tổ chức và không có tổ chức, đơn tuyến và đa tuyến. Qua đó, phải mạnh mẽ và dứt khoát sớm đưa ra xử lý trước pháp luật trong những vụ tham nhũng đã rõ, có biểu hiện rõ nét. Chờ kê khai tài sản thì không bao giờ qua kê khai mà phát hiện ra vụ việc, đối tượng tham nhũng. Phải bằng pháp luật, phải nhờ vào phát hiện, tố giác của quần chúng. Nguồn tài chính, tài sản sờ sờ ra đó, chính là chứng cứ. Nếu không kiên quyết xử lý những đảng viên là lãnh đạo về đảng, chính quyền, doanh nghiệp tham nhũng đã quá lớn thì không thể giải quyết được vấn đề gì.

Các chức danh có quyền lực cả trong hệ thống chính trị, các ngành, nghề liên quan đến đất đai, dự án, công trình, kinh doanh, đầu tư, tài chính, ngân hàng, xuất nhập khẩu… mới là những nơi sinh ra tiêu cực, tham nhũng. Kể cả những vị đã bị kỷ luật, nhưng không bị đưa ra xét xử, kỷ luật nhưng tránh được pháp luật, những cán bộ có chức có quyền “về hưu” hạ cánh an toàn cũng cần đưa vào diện xem xét để chống tham nhũng, trừng trị tham nhũng.

Điều làm cho đảng viên và quần chúng khó hiểu là toàn văn dài 22 trang (khổ chữ 14), kể cả khi nói vo, vậy mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng không một lời nào liên hệ tới vụ Tiên Lãng,  trong khi đây là sự kiện nóng bỏng nhất trong dư luận xã hội, một dẫn chứng sốt dẻo về tình trạng cán bộ, đảng viên tha hóa, biến chất, đối nghịch với dân, là “thuốc thử” của Nghị quyết Trung ương 4 vào đời sống. Cho đến nay, chúng tôi cũng chưa cắt nghĩa được vì sao 3 vị trong  “tứ trụ” không nói một lời nào về vụ Tiên Lãng!?

Phê bình và tự phê bình phải công khai minh bạch trước dân, không theo kiểu đóng cửa bảo nhau. Riêng các ủy viên Bộ Chính trị và ủy viên Ban chấp hành Trung ương phải tự phê bình những khuyết điểm về đường lối chính sách, 10 năm nay kinh tế khủng hoảng, xã hội nhiều mặt đều xuống cấp.  Đại hội XI thừa nhận có nhiều sai lầm và yếu kém, lòng tin của nhân dân giảm sút, chủ quyền quốc gia tiếp tục bị uy hiếp, thế nhưng không thấy có một vị lãnh đạo nào tự phê bình về tình trạng này? Vì sao? Tập thể  Bộ Chính trị hay tập thể Ban chấp hành Trung ương cũng không tự phê bình như vậy, thậm chí còn đổ lỗi nhiều cho tình hình kinh tế thế giới, cho hoàn cảnh khách quan bên ngoài. Đã như thế còn có hiện tượng trấn áp bằng cách nhấn mạnh sự chống phá của các lực lượng thù địch, nhưng không nói rõ đó là ai, những kẻ nào? Khi kiểm điểm phải liên hệ khối tài sản hiện có về đất đai, nhà cửa, tiền bạc, tài khoản do mình hoặc người thân trong gia đình có đuợc thì bao nhiêu phần trăm thu nhập là chính đáng? Có lợi dụng chức vụ quyền hạn để thu vén cá nhân, đưa những người thân vào các chức vụ không xứng đáng? Không thực hiện được công khai minh bạch trong phê bình và tự phê bình, Nghị quyết TW4 dễ biến thành hoặc là (a) "hòa cả làng" vì mơn mơn không ai dám phê bình thật đối với ai, (b) biến tướng thành nội bộ đấu đá lẫn nhau.

Phải tổ chức thành phong trào quần chúng rộng rãi, nhờ dân mạnh dạn, đồng tâm hiệp lực trong cuộc chỉnh đốn Đảng  lần này. Phải kiên quyết, không nên đưa ra quan niệm cho rằng cần từng bước, từ từ, kiên trì. Đảng ta đặt ra yêu cầu cần chỉnh đốn cả nửa thế kỷ nay rồi, nay còn từ từ, kiên trì đến bao giờ? Thực trạng mất uy tín của Đảng lãnh đạo đối với nhân dân đã rõ, nhưng không thể không có lối ra. Trong bất kỳ khó khăn nào, khi có dân ủng hộ nhiệt tình, Đảng ta đều vượt qua. Thế nên, cần nhắc lại đúc kết đã thành chân lý: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu / Khó vạn lần dân liệu cũng xong”.

Shakespeare nhà viết kịch nổi tiếng trên thế giới người Anh ở thế kỷ 16 (thời kỳ phục hưng) đã để cho nhân vật Hamlet có câu nói bất hủ cho đến tận ngày nay ”To be or not to be” có nghĩa là “tồn tại hay không tồn tại”!  Vững tin ở sức mạnh toàn dân, biết coi trọng “lấy dân làm gốc”, thực sự biết dựa vào dân, việc gì dù gian khó đến mấy cũng hoàn thành. Chỉ có những kẻ đã mất chất cộng sản, phản bội các nguyên tắc điều lệ Đảng, đi ngược lại lý tưởng, gây thù chuốc oán cho dân, bị dân khinh thường mới sợ phải đối thoại với nhân dân. Chỉ có dựa vào dân mới phát hiện, giải quyết nhanh chóng những mặt còn tồn tại, những yếu kém, thực sự khắc phục những vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng, thực hiện thắng lợi Nghị quyết Trung ương 4 về chỉnh đốn, tăng cường sức mạnh và vai trò lãnh đạo của Đảng, thiết thực đưa Nghị quyết đúng đắn và hợp lòng dân vào cuộc sống.



T.V.T.



-----



Thư của anh Tô Văn Trường gửi bạn bè:



 Dear All


Hồ Chủ Tịch đã dạy :”Đối với với mọi vấn đề, mọi người tự dobày tỏ chính kiến của mình, góp phần tìm ra chân lý”. Để tránh giáo điều, bảo thủ, muốn cho dân tin, thì trước hết những người làm công tác lý luận chính trị phải chứng minh cho đảng viên và nhân dân thấy rõ hình hài ưu việt của mô hình, đường lối phát triển mà chúng ta đang theo đuổi là cái gì? như thế nào? minh chứng được tính khả thi của mô hình? vv... Tôi làm công tác khoa học khi minh chứng tính đúng đắn của mô hình mô phỏng thủy lực (Simulation) , bao gìơ cũng phải có mô hình hiệu chỉnh (Calibration) và mô hình Kiểm định (Verefication). Mô hình thủy lực, có số liệu đo đạc thủy văn, tài liệu địa hình để kiểm nghiệm ấy thế mà chỉ cần mô phỏng đúng được 80% so với diễn biến của thực tế đã là thành công.  

Nhớ lại, đầu tháng 2 năm 2007, tôi được Bộ Nội vụvà báo điện tửĐảng cộng sản Việt Nam mời ra Hà Nội dự Hội nghị cải cách hành chính quốc gia. Đang là Viện trưởng kiêm bí thư đảng ủy nhưng tôi vẫn mạnh dạn viết bài tham luận góp ý với Đảng tiêu đề : ”Suy nghĩ về cách tiếp cận và lộ trình cảicách hệ thống chính trị ở Việt Nam”.Chủ tọa hội nghị là Thứ trưởng Bộnội vụ Thang Văn Phúc và Phó ban tuyên giáo kiêm Tổng biên tập báo điện tử Đảngcộng sản Việt Nam Đào Duy Quát. Ông Tô Huy Rứa đọc bài phát biểu khai mạc rồicáo lỗi hội nghị vắng mặt, để đi họp BộChính trị!? Nguyên Phó Thủ tướng Nguyễn Khánh và tôi được Chủ trì hội nghị mờiđọc tham luận vào buổi chiều. Tôi nhớnhất khi trò chuyện, Anh Nguyễn Khánh nhận xét bài tham luận của tôi, thẳngthắn, tâm huyết nhưng khó đấy vì đụng chạm đến chuyên chính vô sản!?  

Đọc toàn bộ diễn văn của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ở Hội nghị cán bộ toàn quốc, quán triệt, triển khai Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4 (khóaXI) vừa qua, tôi gác các công việc chuyên môn, viết nhanh bài "Lạm bàn các giải pháp thực hiện Nghị quyết Trung ương 4" gửi cho người bạn đồng tâm, Anh Nguyễn Minh Nhị ở An Giang, nhận được phản hồi:  

"Rằng hay thì thật là hay"

Hay rồi mà biết có ai đọc dùm?! 

Xin chuyển nguyên văn bài viết nói trên để các anh chị và các bạn tham khảo.  

Tô Văn Trường




VỀ HỘI LÀNG   8 tháng 3 Âm lịch hằng năm là ngày Hội làng truyền thống quê tôi. Năm nay ngày hội rơi vào 2 ngày Nhà nước quy định Quốc tang ...