Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

Vĩnh Cửu

Thấy trên Website Văn hóa Nghệ An bài thơ này nhiều ý nghĩa, đọc và ngẫm nghĩ thú vị, vậy xin phép tác giả đưa về trang nhà. Cám ơn nhà thơ và ban biên tập VHNA.

Vĩnh Cửu

Tác giả: Hoàng Hồng-Minh



Thăm gian bảo tàng đồ thời không đổi mới, Mỵ Châu ngắm nghía cái xe đạp “Vĩnh Cửu”, ghé tai tôi.

-”Chẳng ai vĩnh cửu nhỉ”
-”Không.”
-”Dân tộc thì vĩnh cửu.”
-”Không.”
-”Loài người thì vĩnh cửu.”
-”Không.”
-”Vũ trụ này thì vĩnh cửu.”
-”Không.”
Mỵ Châu bực mình, đỏ cả má.
-”Thế cái gì là vĩnh cửu?”


Vĩnh Cửu -”Tên cái xe đạp này.”

----


Ra đến cửa, Mỵ Châu lặng lẽ như chiến tranh lạnh.
Tôi  vui vẻ “a, có hàng càfé đổi mà không mới này!”.

Mỵ Châu tươi tỉnh trở lại.

Càfé ra, tôi hỏi.
-”Mỵ Châu bực cái gì vậy?”
-”Tự nhiên em bực cái xe khoác lác ‘Vĩnh Cửu’ của một thời.
Đã vĩnh cửu, sao không chạy tiếp được ngoài phố, mà lại chui vào bảo tàng nằm im?”

 Nguồn:  http://vanhoanghean.com.vn/van-hoa-va-doi-song27/cuoc-song-quanh-ta46/vinh-cuu

Không có nhận xét nào:

  Việt Nam trước các nguy cơ tiềm ẩn khó lường Nguyễn Quang Dy Trong bối cảnh thế giới đang biến động khó lường, các nước đang chuyển đổi nh...