Tâm linh thì tôn trọng, nhưng dựa vào niềm tin tâm linh để lừa đảo thì không thể chấp nhận
Entry trước chủ blog tôi đã chia sẻ một chương trình của VTV với cái nhìn khách quan và khoa học về một vấn đề đã và đang động chạm đến tâm tư và tình cảm của hàng triệu người Việt Nam có người thân hy sinh trong các cuộc chiến giành độc lập dân tộc và thống nhất đất nước.
Vì thế những ý kiến như của Đại tá Tiến sĩ Đỗ Kiên Cường (hai bài viết dưới đây) tạo được sự đồng tình nhanh chóng trong dư luận - đặc biết đối với các gia đình là thân nhân của liệt sĩ.
Xin phép tác giả đưa về trang nhà để mọi người cùng đọc.
Vệ Nhi
----
Tiến sĩ Đỗ Kiên Cường thách đố Phan Thị Bích Hằng
Đẫ theo nguồn: Như
đã nói công khai trong cuộc TRANH LUẬN TRỰC
TIẾP VỚI NHÀ NGOẠI CẢM LÊ TRUNG TUẤN tối qua, chúng tôi- các thành viên Nhóm Biên tập
Google.tienlang không am hiểu về kinh dịch/bói toán/tướng số hay ngoại cảm. Rất
may các bạn đọc ở Google.tienlang vừa gửi cho chúng tôi 2 bài viết của Tiến sĩ,
Đại tá Quân đội Đỗ Kiên Cường. Trong một bài viết, Đại tá Đỗ Kiên Cường nêu ra
những giải pháp khảo nghiệm, từ đơn giản đến phức tạp để đánh giá khả năng thực
sự của Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng cũng như các nhà ngoại cảm VN nói
chung. Đọc các bài viết của Đại tá Đỗ Kiên Cường khiến chúng tôi giật mình: Ừ,
mang tiếng là nghiên cứu về ngoại cảm có tới 3 viện khoa học đã được thành lập
với toàn những người có học vị đầy mình như ông Vũ Thế Khanh, Nguyễn Phúc Giác
Hải, Nguyễn Chu Phác....Ấy vậy mà trong cả chục năm qua, các viện khoa học này
chưa hề tổ chức một cuộc khảo nghiệm, thậm chí vô cùng giản đơn đến bà nông dân
cũng có thể làm được! Ngược lại, chính những ông giáo sư tiến sĩ này chỉ làm
một việc: Quảng cáo cho những người tự nhận là "nhà ngoại cảm"! Vậy
là sao ta?
Lê Hương Lan
Lật
tẩy trò lừa đảo của nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng
Như đã viết trong các kỳ trước, giới
ngoại cảm không thể “gọi hồn”, “áp vong” hoặc “nói chuyện với người chết” để
tìm mộ. Có thể thấy từ loạt bài viết về “nhà ngoại cảm” Vũ Thị Minh Nghĩa, tất
cả các cuộc trò chuyện với thế giới bên kia chỉ là động tác giả mà giới ngoại
cảm hoặc giới đồng cốt thực hiện nhằm tạo niềm tin đối với thân chủ.
Mọi thông tin để tìm hài cốt đều do
chính quyền, đồng đội và gia đình cung cấp theo nhiều kênh khác nhau trước,
trong và sau quá trình áp vong. Do gia đình bị lạc hướng trong màn “áp vong”,
giới ngoại cảm hoặc đồng cốt chỉ việc ung dung tổng kết thông tin thu được về
người chết và cung cấp trở lại cho thân nhân.
Do đó trong cuốn “Sự thật đầy đủ về đọc
nguội”, Ian Rowling viết rằng “trong một màn gọi hồn thành công, cô đồng nói
trong hầu hết thời gian, nhưng mọi thông tin đều do thân chủ cung cấp”. Tuy
nhiên, do “chúng ta muốn tin” (bản chất sinh học của sự mê tín), nên chúng ta
có xu hướng gán mọi thông tin đó cho “nhà ngoại cảm”.
Vậy trước khi nhờ tìm mộ, chúng ta có
thể kiểm tra khả năng của một “nhà ngoại cảm” như thế nào? Trước khi trình bày
một vài cách đơn giản mà hiệu quả để vạch mặt “giới ngoại cảm” hoặc đồng cốt,
người viết muốn điểm qua kinh nghiệm của thế giới trong việc tìm hiểu bản chất
của các hiện tượng ngoại cảm và tâm linh. Trên cơ sở đó có thể thấy rằng, việc
kiểm tra thực ra rất đơn giản, nếu chúng ta thực sự muốn kiểm tra.
Những “phép thử” trên thế giới
Các hiện tượng tâm linh xuất hiện trong
mọi nền văn hóa từ buổi sơ khai của người hiện đại, tức từ khoảng 50.000 năm
trước. Tuy nhiên chỉ đến khi Hội Nghiên cứu tâm linh được thành lập năm 1883
tại Anh (tổ chức nghiên cứu nghiêm túc đầu tiên trên thế giới), các hiện tượng
như thần giao cách cảm (đọc ý nghĩ người khác), thấu thị (nhìn xuyên tường),
tiên tri (biết trước các sự biến), ma nhập (như gọi hồn hoặc áp vong)… mới được
tổ chức khảo sát một cách khoa học và bài bản.
Ban đầu, giới nghiên cứu tập hợp các
báo cáo về ngoại cảm và tâm linh trên các phương tiện truyền thông rồi phân
tích chúng thật cẩn thận. Và nghịch lý xuất hiện ngay lập tức: Càng xem xét cẩn
thận, người ta càng nhận ra rằng, các chứng cứ đó không thể sử dụng như các cứ
liệu khoa học.
Tại sao như vậy? Câu trả lời thực ra
rất đơn giản: tri giác con người do kiến thức, kinh nghiệm, sở nguyện và kỳ
vọng cá nhân chi phối, còn trí nhớ về các hiện tượng dị thường hoàn toàn không
chính xác. Nếu cho rằng một hiện tượng nào đó là dị thường, chúng ta chỉ nhớ
các chứng cứ khẳng định mà quên hết các chứng cứ phủ định tính dị thường đó.
Ngược lại, nếu không tin, chúng ta chỉ
chăm chăm đi tìm các chứng cứ phủ định mà thôi. Và theo quy luật vàng của môn
tâm lý học, tin là thấy (believing is seeing), nhất định chúng ta sẽ tìm ra các
chứng cứ phù hợp với niềm tin của mình. Do đó, hơn bất cứ một lĩnh vực nào
khác, trong bài toán ngoại cảm và tâm linh, những nhà nghiên cứu đủ kiến thức,
nhiều kinh nghiệm và không thiên kiến là một yêu cầu bắt buộc và cần thiết.
Do đó đến đầu thế kỷ XX, giới nghiên
cứu đưa việc nghiên cứu vào các phòng thí nghiệm được tổ chức chặt chẽ hơn. Ban
đầu họ dùng các phương pháp khá đơn giản như đoán màu của các quân bài. Trong
thử nghiệm này, một người lần lượt mở các quân của một bộ bài, và nhà ngoại cảm
đối diện phải đoán màu của các quân bài (cơ, rô, chuồn hoặc bích). Xác suất
ngẫu nhiên (tức đoán mò) của sự biến là 25%, nên bất cứ tỷ lệ nào vượt 25% đều
được xem là bằng chứng của thần giao cách cảm, một trong bốn hiện tượng ngoại
cảm (thần giao cách cảm, thấu thị, tiên tri và hậu tri).
Mặc dù nhiều nhà ngoại cảm có tỷ lệ
thành công khá cao, nhưng giới nghiên cứu cũng nhanh chóng nhận ra rằng, đó là
do hiệu ứng Hans thông minh, khi nhà ngoại cảm đọc nét mặt và ngôn ngữ cơ thể
của người lật bài (ngựa Hans đầu thế kỷ XX tại Berlin có thể làm toán, đọc đúng
tên tổng thống Mỹ… do đọc ngôn ngữ người đối diện). Đây chính là đặc trưng nổi
bật của kỹ thuật đọc nguội mà giới ngoại cảm, đồng cốt hoặc bói toán thường
xuyên sử dụng.
Cuối những năm 1950, thời điểm cao trào
của cuộc chiến tranh lạnh, khi Liên Xô và Mỹ cùng đổ nhiều tâm sức và tiền bạc nghiên
cứu để không bị tụt hậu trong cuộc “chiến tranh tâm linh”, phòng thí nghiệm
nghiên cứu các dị thường công nghệ tại Đại học Princeton do giáo sư Robert Jahn
lãnh đạo đã cố gắng dùng ý nghĩ tác động lên bộ phát số ngẫu nhiên với hy vọng
thu được các con số cần thiết.
Bản tổng kết năm 1989 qua 800 cuộc thử
nghiệm với hơn 60 nhà tâm linh và hàng triệu lượt thực nghiệm trong suốt 30 năm
thông báo, có một độ lệch tuy nhỏ nhưng đáng tin cậy khỏi xác suất của phân bố
ngẫu nhiên, cho thấy ý chí con người có thể tác động lên các hệ vật chất.
Tuy nghiên, giới nghiên cứu trung gian
bác bỏ kết luận đó, vì họ không lặp lại được kết quả, cho dù dùng đúng quy
trình và thiết bị khảo sát như nhóm của Jahn. Nghiêm túc và gây ấn tượng nhất
là kỹ thuật Ganzfeld trong khảo sát thần giao cách cảm (đọc ý nghĩ người khác,
thậm chí từ xa) trong những năm 1980.
Tiến sĩ - Đại tá Đỗ Kiên Cường
Kỹ thuật này được nhà tâm lý Charles
Honorton cải tiến và dùng nhiều để loại bỏ ảnh hưởng của môi trường lên quá
trình đọc và truyền ý nghĩ đi xa. Trong kỹ thuật Ganzfeld, người gửi và người
nhận ý nghĩ ngồi trong hai phòng cách ly, mắt và tai bịt kín. Người gửi được
xem một bức tranh và cố gắng truyền ý nghĩ cho người nhận ở phòng bên cạnh.
Người nhận cần nhận ra bức tranh đó trong số bốn bức tranh được lần lượt đưa ra.
Khoảng 30 đợt thử nghiệm đã được thực hiện, với xác suất thành công 34%, cao
hơn rõ rệt so với xác suất ngẫu nhiên 25%, cho thấy thần giao cách cảm nhiều
khả năng có thật.
Tuy nhiên, cũng như trường hợp giáo sư
Jahn, giới nghiên cứu trung gian bác bỏ kết quả đó, khi cho rằng thử nghiệm
chưa được thiết kế chặt chẽ để loại trừ tất cả các ám hiệu ý thức và vô thức.
Ngoài ra, thống kê cho thấy chúng ta có xu hướng chọn hình ảnh đầu và hình ảnh
cuối, cũng như thường nghĩ tới nước và tình dục (bản chất sinh học), nên nếu
không ngẫu nhiên hóa tốt trình tự xuất hiện bốn bức tranh, kết quả cuối cùng sẽ
bị sai lạc.
Sau khi xét tới tất cả các yếu tố đó,
tỷ lệ thành công của kỹ thuật rơi về con số xấp xỉ 25%, tức chỉ ngang với đoán
mò. Sau 130 năm nghiên cứu nghiêm túc và toàn diện, giới nghiên cứu thế giới đi
tới kết luận rằng, cho đến nay, chưa hề có bằng chứng xác đáng cho thấy các
hiện tượng ngoại cảm và tâm linh có thật. Còn tại nước ta thì sao?
Tại Việt Nam
Cũng như các lĩnh vực khoa học và nhận
thức khác, kinh nghiệm của giới nghiên cứu nước nhà về các hiện tượng lạ hầu
như bằng không. Chúng ta cũng có một vài cơ sở tổ chức nghiên cứu và khảo
nghiệm một số hiện tượng tâm linh, chẳng hạn Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con
người.
Tuy nhiên qua nhiều kênh thông tin và
qua các sự kiện như công nhận khả năng áp vong của cô đồng Phương tại Thanh Hóa
hoặc quảng bá lúa nhân điện (trồng lúa không cần phân bón, chỉ cần nhà ngoại
cảm mỗi tuần đến nhìn khắp ruộng trong vài giây để truyền “năng lượng vũ trụ”
mà lúa tốt bời bời!), người viết cho rằng, các nhà khoa học tại đó vẫn chưa
thoát ra khỏi bản năng “chúng ta muốn tin” thông thường.
Tại một cơ sở nghiên cứu khác cũng vậy,
việc gắn gương Huyền thông nhằm tôn vinh một số nhà ngoại cảm tìm mộ cho thấy,
họ chưa nắm rõ vấn đề. Đó là một trong những lý do giúp giới ngoại cảm làm mưa
làm gió trên nỗi đau của gia đình liệt sỹ và của toàn xã hội trong những năm
qua. Đứng trước thực trạng đáng buồn đó, chúng ta có thể kiểm tra giới ngoại
cảm trước khi nhờ họ tìm mộ như thế nào?
Lật tẩy trò bịp bợm tìm mộ của “nhà
ngoại cảm” Phan Thị Bích Hằng
Người viết khẳng định rằng, có rất
nhiều cách khảo nghiệm hiệu quả, từ đơn giản tới phức tạp, tùy hoàn cảnh và khả
năng của người hoặc tổ chức đứng ra thực hiện. Với một cơ sở nghiên cứu hoặc
một tổ chức có nguồn nhân vật lực thỏa đáng, có thể tiến hành nhiều cách khảo
nghiệm một cách bài bản và công phu.
Chẳng hạn bí mật cho bộ hài cốt đã xác
định được danh tính bằng thử nghiệm gien vào một trong mười quan tài bên ngoài
giống nhau và đề nghị Phan Thị Bích Hằng (ảnh dưới) hoặc bất cứ một “nhà ngoại cảm” nào
khác dùng cách “gọi hồn”, “áp vong” hoặc “nói chuyện với liệt sỹ” để tìm ra
quan tài có cốt.
Có thể làm phức tạp vấn đề bằng cách
dùng mười bộ hài cốt đã có tên cho vào mười quan tài và đề nghị “nhà ngoại cảm”
xác định xem ai nằm trong quan tài nào. Vẫn tuyên bố gọi được hồn liệt sỹ từ xa
ngàn dặm và “mỗi tối tôi trò chuyện với 4 - 5 vong hồn”, hẳn Phan Thị Bích Hằng
sẽ vượt qua khảo nghiệm này dễ như trở bàn tay (?).
Xin lưu ý một điểm quan trọng: Để tránh
hiệu ứng Hans thông minh, người đặt cốt vào quan tài không được có mặt khi tiến
hành khảo nghiệm (để loại trừ khả năng đọc ngôn ngữ cơ thể, tuy người viết
không tin Phan Thị Bích Hằng lại cao tay đến vậy).
Vậy với các gia đình liệt sỹ không có
điều kiện tiến hành một thử nghiệm công phu như vậy thì sao? Có hai cách khảo
nghiệm đơn giản hơn nhiều mà hiệu quả không hề thua kém. Cách thứ nhất là ngụy
tạo một nhân thân liệt sỹ không có thật và nhờ “nhà ngoại cảm” đi tìm mộ. Cách
thứ hai là đề nghị “nhà ngoại cảm” tìm một ngôi mộ gia đình tại nghĩa trang địa
phương.
Ngụy tạo một nhân thân liệt sỹ là cách
rất đơn giản và hiệu quả để hiểu rõ chân tướng giới ngoại cảm hoặc đồng cốt.
Một phóng viên báo Công an TP. Hồ Chí Minh đã nhận ra sự lừa gạt của cô đồng
Phương tại Thanh Hóa nhờ chính phương pháp này. Năm 2007, phóng viên chuyên
trang Viet Times thuộc Vietnamnet cũng tạo một nhân thân người chết giả. Và sau
6 ngày vất vả, một ngôi mộ đã được tìm ra (?)!
Nếu không quen hoặc không thích ngụy
tạo, bạn có thể yêu cầu “nhà ngoại cảm” tìm ngôi mộ của một thành viên đã khuất
trong gia đình tại nghĩa trang địa phương, nếu ngôi mộ đó và nhiều ngôi mộ khác
không có bia (các “nhà ngoại cảm” có thể đọc tên trên bia mộ!). Cần lưu ý không
nhờ người biết vị trí ngôi mộ dẫn đường để tránh hiệu ứng Hans thông minh.
Nếu các ngôi mộ trong nghĩa trang đều
có tên thì yêu cầu “nhà ngoại cảm” vẽ sơ đồ ngôi mộ khi đang ngồi tại chính nhà
người chết. Vẫn tuyên bố vẽ được vị trí và đặc điểm mộ tại một nghĩa trang cách
xa hàng ngàn cây số, “nhà ngoại cảm” phải vẽ đúng ngôi mộ trong nghĩa trang
làng.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Phan Thị Bích
Hằng nhận được yêu cầu như vậy? Chắn chắn “nhà ngoại cảm” nổi tiếng (và tai
tiếng) này sẽ từ chối, với lý do gia đình không tin. Mà đã không tin thì “vong
thăng”, làm sao mà áp vong được! Đó chính là lối thoát đơn giản nhưng hiệu quả
mà giới đồng cốt hoặc ngoại cảm vẫn sử dụng mỗi khi lâm vào thế khó.
Điều đáng nói là một số nhà nghiên cứu
cũng đồng ý với cách giải thích này, khi cho rằng phải tin thì giới ngoại cảm
mới có thể thành công, không tin thì họ thất bại. Đó là một quan điểm sai lầm
trên khía cạnh nhận thức. Nếu một sự kiện mà chúng ta tin thì mới có, không tin
thì không có, đó không phải là sự kiện khách quan, mà chỉ là hình ảnh chủ quan
trong tâm thức của những người tin tưởng.
Bạn đang nửa tin nửa ngờ khả năng của
một “nhà ngoại cảm”? Hãy tạo ra một nhân thân giả hoặc yêu cầu nhà ngoại cảm vẽ
sơ đồ một ngôi mộ trong nghĩa trang tại nơi bạn đang sinh sống. Và bạn sẽ nhanh
chóng nhận ra sự thật.
Để kết thúc loạt bài viết này, người
viết nhấn mạnh lại quan điểm cá nhân: Ngoại cảm tìm mộ chính là một loại thuốc
phiện cho nỗi đau vốn chưa thể hóa giải của các gia đình liệt sỹ và của toàn
dân tộc. Nó có thể tạo ra sự giảm đau tạm thời, nhưng sẽ để lại di hại ghê gớm
một cách lâu dài.
------
Dưới đây là bài
viết từ năm 2007 trên VieTimes.com mà một bạn đọc vừa gửi cho chúng tôi
Đỗ Kiên Cường: Chiến binh “quét sạch”
ngoại cảm giả danh!
(07:00, 08/10/2007)
VieTimes.com trân trọng gửi đến bạn đọc
bài phỏng vấn "Người chiến binh này!
ĐỖ KIÊN CƯỜNG (sinh 1957)
Phóng viên (PV): Ông theo dõi loạt bài
về ngoại cảm trên VieTimes từ đầu?
Ông Đỗ Kiên Cường (ĐKC): Tôi đọc
VieTimes sau khi đọc bài Không được lạm dụng “thánh thần”. Và tôi rất nhất trí
với quan điểm của báo.
PV: Là người nghiên cứu chuyên sâu, xin
ông cung cấp cho độc giả cái nhìn khái quát về tình hình nghiên cứu ngoại cảm
trên thế giới và tại Việt Nam..
ĐKC: Việc nghiên cứu ngoại cảm một cách
khoa học được bắt đầu từ 1882 tại Anh, khi Hội nghiên cứu tâm linh (Psychical
Society) đầu tiên trên thế giới được thành lập.
PV: Xin lỗi vì ngắt lời ông. Về thuật
ngữ, hình như không có sự phù hợp giữa tiếng Việt và tiếng Anh?
ĐKC: Đúng vậy. Trong tiếng Anh có hai
thuật ngữ là duy linh luận (spiritualism) và thông linh luận (spiritism). Chúng
thường được đánh đồng với nhau. Duy linh luận là niềm tin tôn giáo - triết học
về sự tồn tại sau cái chết. Và chúng ta có thể liên lạc với người chết qua giới
đồng cốt. Về mặt khoa học, đây là quan điểm sai lầm.
Liên quan với các hiện tượng lạ, tiếng
Anh dùng thuật ngữ psychical, cũng được dịch ra tiếng Việt là tâm linh. Nó
nghiên cứu ngoại cảm, viễn di tâm học (như làm cong thìa bằng ý nghĩ chẳng
hạn), hiện tượng “ma” ám, “ma” quấy rối (poltergeist) và cảm xạ.
PV: Đó là những thuật ngữ chuyên môn
thuần túy, bạn đọc dễ bị rối…
ĐKC: Vì thế không nên dùng thuật ngữ
tâm linh khi bàn về các hiện tượng lạ. Theo tôi khi nói về sự tồn tại sau cái
chết, nên dùng thuật ngữ duy linh. Khi nói về ngoại cảm, nên dùng thuật ngữ lạ
hay dị thường. Cuối cùng, nên dùng thuật ngữ tinh thần thay cho tâm linh. Chẳng
hạn, nên viết “đời sống tinh thần” thay cho “đời sống tâm linh”.
Xin quay lại việc nghiên cứu ngoại cảm
trên thế giới. Đầu tiên giới nghiên cứu tập hợp thông tin trên các phương tiện
thông tin đại chúng rồi phân tích chúng. Và nghịch lý nhanh chóng xuất hiện:
càng nghiên cứu cẩn thận càng thấy rằng, không thể dùng chúng như những bằng
chứng khoa học.
PV: Vì sao vậy, thưa ông?
ĐKC: Vì thông tin trên báo chí dựa trên
lời kể. Cần lưu ý rằng, nhận thức của chúng ta do sở nguyện và kỳ vọng chi phối;
còn ký ức, nhất là về các sự kiện lạ thường, thường không chính xác. Khi ta
nghĩ một sự kiện là dị thường, ta chỉ nhớ những gì khẳng định tính dị thường,
mà quên mọi thông tin về tính không dị thường của nó. Vì thế khi đọc các bài
viết về ngoại cảm trên một số tờ báo ở nước ta thời gian vừa qua, ta chỉ thấy
thông tin ủng hộ, mà không thấy thông tin phản bác, vì chúng không được ghi
nhớ.
PV: Vậy có thể khắc phục nhược điểm đó
như thế nào?
ĐKC: Đưa ngoại cảm vào các phòng thí
nghiệm. Nửa đầu thế kỷ 20, người ta dùng các phương pháp khá thô sơ (như đoán ý
nghĩ một người đang lật các quân bài). Sau đó là các phương pháp tinh xảo hơn
như dùng máy phát màu tự động để nghiên cứu tiên tri những năm 1970 (máy tự
động phát ánh sáng một trong bốn màu, nhà ngoại cảm phải đoán màu trước khi ấn
nút phát) hay thí nghiệm Ganzfeld để nghiên cứu thần giao cách cảm những năm
1980 (một nhà ngoại cảm lần lượt xem bốn bức tranh rồi gửi ý nghĩ cho một nhà
ngoại cảm khác ở căn phòng bên cạnh; người này có nhiệm vụ tìm ra chúng trong
số những bức tranh trong phòng).
PV: Kết quả các thí nghiệm đó thế nào,
thưa ông?
ĐKC: Thất vọng. Đoán ý nghĩ người lật
bài không thể xem là khoa học, vì nhà ngoại cảm có thể đọc ngôn ngữ cơ thể
(hiệu ứng Hans thông minh). Còn các thí nghiệm về tiên tri hay thần giao cách
cảm chỉ đạt tỉ lệ thành công khoảng 33-35%, dù giới ngoại cảm học đã rất kiên
trì (trong thí nghiệm tiên tri, các nhà ngoại cảm đã bấm nút máy phát hơn một
triệu lần!).
PV: Nhưng 35% cũng đã lớn hơn tỉ lệ
ngẫu nhiên 25%, cho thấy tiên tri có thật ?
ĐKC: Ban đầu cũng có ý kiến như vậy.
Nhưng khi khảo sát cụ thể hơn, người ta thấy một người thiết kế thí nghiệm lại
tham gia thí nghiệm và đóng góp 2/3 số kết quả thành công. Vì thế kết quả
nghiên cứu không được thừa nhận.
PV: Sau đó thì sao ?
ĐKC: Hai thập kỷ nay, giới ngoại cảm
học không đưa ra được một phương pháp nghiên cứu mới nào. Gần đây giới khoa học
ít quan tâm đến các hiện tượng dị thường nói chung, ngoại cảm nói riêng so với
trước đây. Có thể họ đã thất vọng.
PV: Vậy họ làm gì, thưa ông ?
ĐKC: Để khuyến khích giới ngoại cảm,
nhiều tổ chức và cá nhân đã treo các giải thưởng rất có giá trị cho bất cứ nhà
ngoại cảm nào thành công trong một thí nghiệm được thiết kế đặc biệt để ngăn
chặn sự truyền tin qua năm giác quan. Sự ngăn chặn như thế là cần thiết, vì
ngoại cảm là sự cảm nhận phi ngũ quan.
Hiện Quĩ James Randi (ảo thuật gia Mỹ,
đồng sáng lập Ủy ban điều tra khoa học các tuyên bố về hiện tượng dị thường
CSICOP, có công phát hiện khả năng “nhìn cong thìa” của nhà ngoại cảm lừng danh
Yuri Geller chỉ là trò ảo thuật) treo giải 1 triệu đôla Mỹ.
Các Tổ chức nghi ngờ tại Mỹ, Pháp, Úc,
Canada… treo giải 200 ngàn euro/nước. Ngoài ra cũng phải kể thêm sồ tiền thưởng
50 triệu đôla của chính phủ Mỹ cho bất cứ ai giúp tìm ra trùm khủng bố Bin
Laden. Không ai cấm các nhà ngoại cảm giành được khoản tiền lớn này, nếu họ
thực sự có khả năng.
PV: Đã có nhà ngoại cảm nào nhận được
tiền chưa ?
ĐKC: Khoảng vài chục nhà ngoại cảm đã
tham gia nhưng đều thất bại. Giải thưởng vẫn chờ được trao.
PV: Quay trở lại Việt Nam, ông nghĩ sao
về những nghiên cứu dùng ngoại cảm tìm mộ thời gian vừa qua ?
ĐKC: Tôi không thể ngạc nhiên hơn được
nữa.
PV: Ngạc nhiên? Như thế nào và tại sao
?
ĐKC: Khoảng 10 năm trước, khi thấy một
nghiên cứu kết luận rằng nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Liên đạt tỉ lệ thành công 70%
khi tìm mộ, tôi rất ngạc nhiên, vì tôi vốn không tin ngoại cảm. Nhưng tôi bị
thuyết phục khi biết có cả tổ chức khoa học hình sự nhà nước tham gia nghiên
cứu. Tôi từng viết bài đăng báo cố gắng giải thích “khả năng” của ông Nguyễn
Văn Liên. Tuy nhiên khi trực tiếp đọc báo cáo tổng kết, tôi hoàn toàn thất
vọng.
PV: Điều gì làm ông thay đổi thái độ
như thế ?
ĐKC: Có nhiều nguyên nhân. Trong đó
quan trọng nhất là không ai trong nhóm tác giả có kiến thức cần thiết về ngoại
cảm. Tôi khẳng định như vậy vì sau đó tôi đã gặp giám đốc một trung tâm nghiên
cứu chuyên về tiềm năng con người, còn viện phó một viện nghiên cứu thì nhờ tôi
tìm tài liệu. Chính vì thiếu kiến thức chuyên ngành nên họ không thiết kế được
thí nghiệm có kiểm soát và bị nhà ngoại cảm “làm xiếc”.
PV: Nhưng tỉ lệ thành công 70% cho thấy
ông Nguyễn Văn Liên đã giúp được nhiều gia đình tìm được hài cốt người thân ?
ĐKC: Con số đó không đáng tin vì nó thu
được dựa trên cái gọi là thử nghiệm tại hiện trường (field test). Trong các
hiện tượng lạ, thử nghiệm tại hiện trường luôn thành công, trong khi thử nghiệm
có kiểm soát luôn thất bại.
Thử nghiệm tại hiện trường là phương
pháp thấy sao ghi vậy, nên không kiểm soát được các kênh cảm giác. Vì thế nhà
ngoại cảm có thể nhận được nhiều chỉ dẫn cảm giác từ xung quanh. Chẳng hạn
trong cảm xạ học, nhà ngoại cảm có thể tìm được nước ngầm do các chỉ dẫn hay ám
hiệu địa hình (đất ẩm ướt, cây cỏ xanh tươi hơn…). Khi xóa hết các ám hiệu, khả
năng giảm xuống bằng với tìm kiếm ngẫu nhiên (tức đoán mò). Ngoại cảm tìm mộ
cũng vậy, khi đến nơi chôn cất liệt sĩ (thông tin này có thể thu được từ dồng
đội, chính quyền địa phương…), thấy một nơi cây cỏ xanh tươi hơn, bên dưới nhiều
khả năng có cốt.
PV: Đó là về ông Nguyễn Văn Liên và bà
Năm Nghĩa. Nhưng nhiều nhà ngoại cảm khác đã được nghiên cứu và được tặng
thường, như được tặng gương Huyền Thông của Liên hiện khoa học công nghệ tin
học ứng dụng UIA. Ông nghĩ sao về việc này ?
ĐKC: Khi thấy bộ môn cận tâm lý của một
trung tâm nghiên cứu khẳng định cô đồng Phương - Thanh Hóa có khả năng gọi vong
người chết, tôi nghĩ ngay là họ thiếu kiến thức. Tuy nhiên chỉ đến khi đọc bài
trả lời phỏng vấn VieTimes của ông Vũ Thế Khanh, Tổng Giám đốc UIA, tôi mới
biết cụ thể sự thiếu kiến thức đó là như thế nào.
Khi đọc bài Khi “ngoại cảm” chiếu yêu…
khoa học, tôi thấy ông Vũ Thế Khanh hoàn toàn không biết ngoại cảm là gì. Hệ
quả là ông không biết bố trí các thực nghiệm đúng cách. Vì thế mọi nghiên cứu
và kết luận với sự tham gia của ông Vũ Thế Khanh và UIA đều mắc sai lầm nghiêm
trọng trong quan niệm và trong phương pháp. Cần bác bỏ chúng.
Xin nhấn mạnh rằng, những nghiên cứu đó
rất nguy hại đối với xã hội vì góp phần phổ biến sự mê tín và các quan niệm
phản khoa học. Một người bạn kể với tôi rằng, khi được hỏi tại sao lại tin
“ngoại cảm tìm mộ”, người anh trai trả lời là mấy viện nghiên cứu đã khẳng định
thì phải tin chứ.
PV: Mấy viện nghiên cứu với rất nhiều
nhà khoa học danh tiếng… Vậy điều gì quyết định sự đúng sai ?
ĐKC: Cái quyết định sự đúng sai là bằng
chứng khách quan. Nhà thiên văn Carl Sagan, cha đẻ Chương trình tìm kiến nền
văn minh ngoài trái đất SETI (bằng cách theo dõi sóng điện từ liên hành tinh)
từng đặt ra tiêu chuẩn: Tuyên bố dị thường đòi hỏi chứng cớ dị thường. Ngoại
cảm tìm mộ hay lúa nhân điện (trồng lúa không dùng phân bón và thuốc trừ sâu,
chỉ cần nhà nhân điện mỗi tuần đến nhìn ruộng vài lần mà lúa tốt bời bời!) là
những tuyên bố dị thường. Tuy nhiên bằng chứng về chúng thì rất sơ sài và kém
thuyết phục. Vậy theo tiêu chuẩn Sagan thì ngoại cảm tìm mộ hoàn toàn không
đáng tin.
Cần nhấn mạnh thêm rằng, kiến thức là
quan trọng, nhưng quan điểm khoa học quan trọng hơn . Khi nghiên cứu ngựa Hans,
một hội đồng chuyên môn gồm nhiều nhà khoa học tên tuổi thất bại, chỉ vì họ
“muốn tin”. Trong khi đó chàng sinh viên Pfungst mới ra trường (học trò của vị
giáo sư tham gia hội đồng) thành công vì quan niệm đúng (ngựa thì không biết
làm toán!). Tương tự, phóng viên VieTimes hay phóng viên báo Công an Thành phố
Hồ Chí Minh, tuy kiến thức có thể không bằng các nhà khoa học UIA, nhưng khám
phá được sự thật vì có quan niệm đúng đắn (không có linh hồn).
PV: Vậy tại sao các nhà khoa học đó
muốn tin và tại sao các nhà ngoại cảm tiếp tục thuyết phục chúng ta rằng, khả
năng của họ không phải là sự lừa gạt ?
ĐKC: Với một số nhà khoa học không màng
danh lợi, họ muốn tin vì bản chất của con người là như vậy (con người tiến hóa
để tin các hiện tượng lạ có thật). Với số còn lại thì là chuyện danh lợi. Tôi
được biết, mấy năm trước “gạo nhân điện” được bán 10.000 đ/kg, gấp đôi mức
thông thường, mà bao nhiêu cũng hết! Ngoại cảm tìm mộ cũng vậy.
PV: Ông đã đọc bài Gửi các nhà “ngoại
cảm” giả danh! chưa? Xin ông cho biết ý kiến về những yêu cầu mà cũng là thách
thức của bạn đọc đối với các nhà ngoại cảm.
ĐKC: Tôi đã đọc và thấy bạn đọc rất
sáng suốt. Những thách thức đó thì tự cổ chí kim, từ đông sang tây, không một
nhà ngoại cảm giả danh và không giả danh nào làm được. Tôi xin khẳng định như
vậy với tư cách một người đã gần 30 năm nghiên cứu vật lý y sinh học và các
hiện tượng dị thường, trong đó có ngoại cảm.
Xin lưu ý một vấn đề. “Ngoại cảm giả
danh” thì không nói làm gì, vì đó là sự giả danh. Tuy nhiên ngay cả ngoại cảm
không giả danh cũng bất lực trước các thách thức mà bạn đọc đã nêu. Trong các
bài viết của mình, tôi viết về ngoại cảm không giả danh. Và như đã trình bày,
ngoại cảm là không đáng tin, vì không vượt qua được các thử nghiệm có kiểm
soát.
PV: Hãy giả định một tình huống là tuy
được cung cấp đầy đủ thông tin mà nhiều người vẫn tin ngoại cảm. Khi đó ông nói
gì ?
ĐKC: Tôi không nói gì cả. Và tôi dẫn
Blackmore. Từng xuất hồn và sau hơn 30 năm nghiên cứu thoát xác cùng nhiều hiện
tượng lạ khác, nữ tâm lý gia Susan Blackmore đưa ra định luật Blackmore thứ
nhất: “Khát vọng muốn tin các hiện tượng dị thường của con người lớn hơn mọi
chứng cớ phản bác”. Đó là bản chất con người. Tuy nhiên tôi phản đối mọi sự
tuyên truyền hay trục lợi từ ngoại cảm và các hiện tượng lạ khác.
PV: Cuối cùng ông muốn gửi lời nhắn gì
tới giới ngoại cảm nước nhà, kể cả giả danh và không giả danh ?
ĐKC: Tôi muốn nhắn rằng, nếu có khả
năng thực sự, xin đừng kiếm những khoản tiền còm từ người dân nghèo và thiếu
hiểu biết trong nước nữa. Hãy tìm kiếm vinh quang và tiền bạc từ chính phủ Mỹ,
Quĩ James Randi, cũng như từ nhiều tổ chức và cá nhân khác trên toàn thế giới.
PV: Thật là một đề nghị trị giá hơn 50
triệu đô la Mỹ! Tôi nghĩ là không một nhà ngoại cảm có khả năng thực sự nào cầm
lòng được. Xin cảm ơn ông.
-------------------------
- Đại tá, tiến sĩ Đỗ Kiên Cường sinh
năm 1957 tại xã Nhân Chính, huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam.
- Năm 1974-1978, ông theo học ngành vật
lý lý thuyết tại Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội khóa 19.
- Tháng 12-1978, sau khi ra trường, ông
gia nhập quân đội.
- Từ 1979-1989, ông là giảng viên Bộ
môn Vật lý Lý sinh, Học viện Quân y.
- Từ 1990, ông nghiên cứu ứng dụng vật
lý trong sinh học và y học tại Trung tâm Vật lý Y Sinh học, Viện Kỹ thuật Quân
sự 2 (nay mang tên Phân viện Vật lý Y Sinh học thuộc Viện Khoa học Công nghệ
Quân sự, Bộ Quốc phòng).
- Ông xin nghỉ hưu sớm để tập trung
viết sách và giảng dạy tại Bộ môn Vật lý, Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch, Tp.
Hồ Chí Minh
(Vietimes)
------
Nguồn: http://googletienlang.blogspot.com/2013/10/ts-o-kien-cuong-thach-o-phan-thi-bich.html