Nhân đọc mấy bài về thơ và tính chuyên hay không chuyên của một số nhà thơ, mình chợt nhớ đến một nhà thơ không chuyên. Anh hơn tôi vài tuổi, tức vượt thất thập từ lâu nhưng đến nay vẫn đi đây đó bằng xe gắn máy phân khối cao. Ở Hà Nội nhưng anh thích núi rừng nên thường lên đó cùng bầu bạn đồng chí hướng đồng hành.Thích đồng quê rừng núi bao la là bởi anh có nhiều năm làm người lính cụ Hồ, được đi đây đi đó trên đất nước này.
Thơ anh, các bạn đọc qua bài giới thiệu dưới đây và mời đọc 5 bài thơ của anh. Mình chắc thơ anh sẽ chẳng in, chẳng post ở mạng nào. Bởi đơn giản, anh không thích điều đó…
Xin giới thiệu lại entry đã post từ hơn 2 năm trước trên blog này.
Vệ Nhi/NV
------
Nguyễn Quang Khuê: 5 bài thơ của một người làm thơ không chuyên
Như một sự tình cờ, buổi sáng ấy Hi Papa Trần Kinh Nghị a-lô gọi tụ tập nhóm cà-phê sáng. Trước quen ngồi ở quán Nắng đường Tô Hiệu, mé sát công viên Hòa Bình, thì sáng nay lại đến một quán mới gần nhà blogger "Lều văn Thăng Sắc".
Quán mới đến ngồi này tạm coi như chưa tên tuổi lắm vì cửa hàng mở ra cũng chưa lâu, ít người biết đến. Quán đặt tại sân vườn một ngôi nhà riêng trong ngõ sâu.
Điểm đặc biệt là xung quanh và ngang dọc treo mấy chục lồng chim. Anh chủ còn trẻ, bảo các bác cứ gọi quán chúng em là quán cà-phê Chim* là tiện cả đôi ba đường. Bởi nay mai em “khuyếch trương” ra là mời gọi những bạn bè chơi chim, thích nghe chim hót thì lại quán nhà em, vừa tụ hội uống cà-phê vừa nghe tiếng các loài chim hót ríu tít hoặc gáy vang...
Đáng dở cuộc thì anh Khuê lại. Anh là anh ruột người bạn cùng làm công việc ngoại giao với bọn chúng tôi, bạn Nguyễn Quang Dy.
Tôi nhớ cách đây khá lâu, có đến hơn hai mươi năm trước, hôm đó anh Nguyễn Quang Khuê đi với em trai tới ngôi nhà, nơi gọi là xóm nhỏ thân thuộc hàng Chuối, xóm Chuối tôi chơi. Hôm đó còn có Lâm Quang Ngọc và Nguyễn Khắc Phục. Tới nay tôi vẫn còn giữ tấm hình chụp anh Khuê và các bạn tại nhà mình. Nhắc tới buổi gặp đó thì anh Khuê bảo lâu quá, mình đã quên…
Lần gặp trước, và sau này cả chục lần ngồi với em anh là Nguyễn Quang Dy, cấm khi nào mọi người nhắc tới chuyện anh Khuê làm thơ cả...
Thế mà sáng hôm nay, trong tiếng chim hót vang lừng, anh Khuê vui vẻ đọc cho chúng tôi nghe tới 5 bài thơ của anh. Anh đọc và tôi ghi âm vào cái điện thoại, bảo ngay là sẽ "gỡ băng" gửi cho Thăng Sắc, rồi định sẽ gửi cho cả người bạn văn Trần Nhương. Định bụng rồi bàn với nhau cùng đưa lên mạng. Là để cho nhiều người cùng biết; và như vậy cũng chỉ nhắm là "cầu vui", "cho nó… vui thôi". Chứ anh Khuê nói thẳng tưng, anh làm thơ, đúng là cho nó vui, và hơn nữa là nói được lòng mình, "tâm cảm của mình" chứ tuyệt nhiên anh không muốn truyền bá, in ấn, để mong được biết đến, nhất là lại… nổi tiếng về làm thơ - thì theo anh Khuê, là "cũng chẳng... để làm gì!".
Lại nhắc tới chuyện nhớ-quên - mà là nhớ quên thơ -, thì suốt cả 5 bài thơ anh Khuê đọc sáng đó, anh không những nhớ, thuộc làu làu, mà giọng đọc của anh thì vẫn sang sảng. Không thể nghĩ anh Nguyễn Quang Khuê, tác giả những bài thơ mà chúng tôi được nghe sáng bữa ấy đã qua… tuổi cổ lai hy tới cả mấy năm nay rồi…
Xin đưa lại dưới đây 5 bài thơ gỡ từ “băng” ghi âm điện thoại.
Phải nói vậy để muốn “thanh minh” rằng, các thứ dấu: chấm, phẩy, hỏi, than… ở đây là do người nghe băng nghĩ ra và bỏ dấu nào đó vào các câu thơ. Chứ người đăng chưa đưa lại tác giả Nguyễn Quang Khuê đọc lại cho ý kiến gì đâu nhé. Nếu không đúng với ý thì mong tác giả có lòng cảm thông.
Vệ Nhi/Nguyễn Vĩnh
* Chủ quán cà phê này có lập một trang facebook là Cafe Chim, bạn nào mê chim thì vào fb này tham khảo...
Như một sự tình cờ, buổi sáng ấy Hi Papa Trần Kinh Nghị a-lô gọi tụ tập nhóm cà-phê sáng. Trước quen ngồi ở quán Nắng đường Tô Hiệu, mé sát công viên Hòa Bình, thì sáng nay lại đến một quán mới gần nhà blogger "Lều văn Thăng Sắc".
Quán mới đến ngồi này tạm coi như chưa tên tuổi lắm vì cửa hàng mở ra cũng chưa lâu, ít người biết đến. Quán đặt tại sân vườn một ngôi nhà riêng trong ngõ sâu.
Điểm đặc biệt là xung quanh và ngang dọc treo mấy chục lồng chim. Anh chủ còn trẻ, bảo các bác cứ gọi quán chúng em là quán cà-phê Chim* là tiện cả đôi ba đường. Bởi nay mai em “khuyếch trương” ra là mời gọi những bạn bè chơi chim, thích nghe chim hót thì lại quán nhà em, vừa tụ hội uống cà-phê vừa nghe tiếng các loài chim hót ríu tít hoặc gáy vang...
Đáng dở cuộc thì anh Khuê lại. Anh là anh ruột người bạn cùng làm công việc ngoại giao với bọn chúng tôi, bạn Nguyễn Quang Dy.
Tôi nhớ cách đây khá lâu, có đến hơn hai mươi năm trước, hôm đó anh Nguyễn Quang Khuê đi với em trai tới ngôi nhà, nơi gọi là xóm nhỏ thân thuộc hàng Chuối, xóm Chuối tôi chơi. Hôm đó còn có Lâm Quang Ngọc và Nguyễn Khắc Phục. Tới nay tôi vẫn còn giữ tấm hình chụp anh Khuê và các bạn tại nhà mình. Nhắc tới buổi gặp đó thì anh Khuê bảo lâu quá, mình đã quên…
Lần gặp trước, và sau này cả chục lần ngồi với em anh là Nguyễn Quang Dy, cấm khi nào mọi người nhắc tới chuyện anh Khuê làm thơ cả...
Thế mà sáng hôm nay, trong tiếng chim hót vang lừng, anh Khuê vui vẻ đọc cho chúng tôi nghe tới 5 bài thơ của anh. Anh đọc và tôi ghi âm vào cái điện thoại, bảo ngay là sẽ "gỡ băng" gửi cho Thăng Sắc, rồi định sẽ gửi cho cả người bạn văn Trần Nhương. Định bụng rồi bàn với nhau cùng đưa lên mạng. Là để cho nhiều người cùng biết; và như vậy cũng chỉ nhắm là "cầu vui", "cho nó… vui thôi". Chứ anh Khuê nói thẳng tưng, anh làm thơ, đúng là cho nó vui, và hơn nữa là nói được lòng mình, "tâm cảm của mình" chứ tuyệt nhiên anh không muốn truyền bá, in ấn, để mong được biết đến, nhất là lại… nổi tiếng về làm thơ - thì theo anh Khuê, là "cũng chẳng... để làm gì!".
Lại nhắc tới chuyện nhớ-quên - mà là nhớ quên thơ -, thì suốt cả 5 bài thơ anh Khuê đọc sáng đó, anh không những nhớ, thuộc làu làu, mà giọng đọc của anh thì vẫn sang sảng. Không thể nghĩ anh Nguyễn Quang Khuê, tác giả những bài thơ mà chúng tôi được nghe sáng bữa ấy đã qua… tuổi cổ lai hy tới cả mấy năm nay rồi…
Xin đưa lại dưới đây 5 bài thơ gỡ từ “băng” ghi âm điện thoại.
Phải nói vậy để muốn “thanh minh” rằng, các thứ dấu: chấm, phẩy, hỏi, than… ở đây là do người nghe băng nghĩ ra và bỏ dấu nào đó vào các câu thơ. Chứ người đăng chưa đưa lại tác giả Nguyễn Quang Khuê đọc lại cho ý kiến gì đâu nhé. Nếu không đúng với ý thì mong tác giả có lòng cảm thông.
Vệ Nhi/Nguyễn Vĩnh
* Chủ quán cà phê này có lập một trang facebook là Cafe Chim, bạn nào mê chim thì vào fb này tham khảo...
Thơ Nguyễn Quang Khuê
Tác giả Nguyễn Quang Khuê cầm điện thoại để ghi âm các bài thơ anh đọc
Tự do
Cánh chim trong lồng tưởng nhớ trời xanh,
Mỏi cánh trời xanh mong về tổ ấm.
Giữa tổ ấm đối mặt với đói no bộn bề chuyện sống,
Này, tự do làm chi có bến bờ?
Khi dây nhợ trới trằng trong lòng ta dăng sẵn,
Oan cái lồng con sinh ra căm hờn muốn phá nó,
Thì cái lồng to trời xanh kia ta biết phá sao đây?
Quanh quẩn lo toan ngày tháng hao gầy,
Thấp thoáng trăm năm nỗi buồn vạn thưở.
Việc quái gì phải băn khoăn đi hay ở lồng với chả lồng,
Hãy trả tự do ngay cho những sợi dây trói trong lòng,
Ta sẽ được bay liệng giữa muôn nơi tức khắc!
Cày ruộng làm thơ làm dân làm vua gì mà chẳng được,
Trăm năm trong chớp mắt hay chớp mắt ngoài muôn năm?
----
Hát Ru
Vạc đêm lặn lội đồng xa,
Tinh mơ chấp chới về mà nuôi con.
Trong sương vẳng tiếng gọi buồn,
Trăng tà gác núi sao vương trên trời.
Tìm chi cúi mặt Ngày ơi,
Đêm về ngẩng mặt thấy trời đầy sao,
Gầu sòng tát nước trời cao,
Để con vịt lạc bơi vào sông Ngân.
Ai chăm cày ruộng sao xuân,
Để reo/gieo lấp lánh bao lần tuổi thơ.
Chiều hôm dạo đỉnh non mờ,
Sớm mai đã biết nơi bờ biển xa.
---
Đồng dao
Có cây núc nác
Én bay xa rồi
Trời xanh ngơ ngác
Ếch buồn kêu mưa
Tơ vàng giậu thưa
Tường non hóng gió
Đom đóm thắp đèn
Tìm chi cuối ngõ
Người xa chưa về
Lúa vàng đồng quê
Heo may cào rạ
Ngỗng xa gọi bầy
Chấu tìm khe lá
Người ơi nơi nao
Mưa phùn rơi mau
Gió vèo lá rụng
Chào mào đỏ bụng
Rừng xa ngút xanh
Kiếp người qua nhanh!
---
Chiến tranh
Chiến tranh qua rồi,
những vết thương dù khủng khiếp đến đâu rồi cũng sẽ lành
thôi...
Chân em cụt sẽ thay bằng chân gỗ,
Nhà mẹ cháy xây lại bằng bê tông kiên cố,
Triệu người ra đi triệu người sinh ra,
Hoa nát tan ta lại
trồng hoa...
Trừ thói chết người
Và nỗi khiếp sợ ngấm ngầm sau khi vắt cạn kiệt lòng can đảm,
Giữa bình yên mà lòng dạ rã rời
Giữa đủ đầy mà
rách rưới niềm vui,
Cho đến nụ hôn
trao nhau cũng đậm mùi thuốc súng,
Mà lòng tự hào dựa
vào quá nhiều những nghĩa trang liệt sĩ mênh mông để sống...
Chiến tranh qua rồi,
những vết thương rồi
cũng sẽ lành thôi...
Trừ thứ tật nguyền
ở lại còn lâu với những người lành lặn.
----
QUEN
Quen đứng thẳng và cả quen quỳ gối...
Bởi quỳ lâu không còn biết mình quỳ,
Sự khiếp nhược như đã ngấm vào trong máu,
Sợ nắng sợ mua sợ cả chính mình,
Rồi treo chữ Nhẫn lên tường đắc chí nhâm nhi...
Ai nghẹn cổ tủi hờn vì biết mình yếu đuối,
Ai sót xa ai, quen phận gửi nhờ,
Thảng thốt thấy ai kêu trời bất lực,
Xin đừng quay lưng ngoảnh mặt làm ngơ.
Tôi yêu quý những người quen đứng thẳng,
Nghĩ suy bằng cái đầu của mình,
Và bước đi trên đôi chân của chính mình !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét