|
Dưới đây là bài viết của tác giả Nguyễn Quang Dy gửi cho Hội thảo Mùa Hè (Summer Seminar, Budapest, Aug 31, 2017), và bài đã được đăng trên website của hội thảo này như một tài liệu tham khảo. Ngoài bản tiếng Việt, xin post cả bản tiếng Anh cũng của chính tác giả chấp bút (dành cho bạn nào quan tâm mà biết tiếng Anh tham khảo thêm).
Vệ Nhi g-th
|
-----
Viêt
Nam cô đơn và lạc trong một thế giới bất an và bất định
Tác giả: Nguyễn
Quang Dy
“Chỉ có những kẻ khôn ngoan nhất và ngu
xuẩn nhất là không thể thay đổi” (It is only the wisest and the stupidest
that cannot change). (Confucius,
551-479 BC)
Có thể nói ngay (mà chưa cần phân tích) là Việt Nam cô
đơn và lạc trong một trật tự thế giới mới bất an và bất định, của một thế giới
“không phẳng” (xin lỗi Tom Friedman). Nhiều nước cũng khốn đốn (như Venezuela)
chứ không riêng Việt Nam. Nhưng Việt Nam đang trong một tình thế hiểm nghèo (vì
Trung Quốc đè) và có đặc thù riêng cần làm rõ. Chủ nghĩa “đặc thù” (exceptionalism) và “tiệm tiến” (Gradulism) cùng với chủ nghĩa “cực đoan”
(extremism) và “giáo điều” (dogmatism), chính là những rào cản trước
đòi hỏi đổi mới và tiến bộ. Sau nhiều năm cố gắng đổi mới và hội nhập với thành
quả đáng kể, Việt Nam đang tụt hậu so với láng giềng. Tuy có nhiều tài nguyên
và nguồn nhân lực, nhưng đất nước đang kiệt quệ về tài chính và phụ thuộc vào Trung
Quốc. Tuy hô khẩu hiệu “làm bạn với tất cả”,
nhưng Viêt Nam vẫn “thân cô thế cô”
(Bill Hyaton), bị bắt nạt nhưng không có đồng minh bênh vực. Trong khi sa vào
“bẫy thu nhập trung bình”, Việt Nam vẫn chưa chịu thay đổi thể chế.
Trật
tự thế giới mới
Năm 2016 được đánh dấu bởi hiện tượng “Brexitism” (tại Anh) và Trumpism (tại Mỹ). Đó là một xu thế mới tạo ra một bước ngoặt lịch sử, và mở ra một thời kỳ mới, không chỉ đối với Anh mà cả Cộng đồng Châu Âu, không chỉ đối với Mỹ mà cả thế giới. Toàn cầu hóa đang bị thách thức bởi chủ nghĩa dân tộc đang trỗi dậy, các giá trị và thành quả của nó đang bị phản bác. Tự do thương mại bị thay thế bởi chủ nghĩa biệt lập (như America First). Các giá trị dân chủ tự do (liberal democracy) bị thách thức, và nhân quyền bị coi nhẹ. Trật tự thế giới đang thay đổi như một số học giả đã từng cảnh báo trong cuốn “the End of History” (Francis Fukuyama) hay “the End of Power” (Moises Naim). Tuy có nhiều cách lý giải khác nhau, nhưng hầu hết đều nhất trí là trật tự thế giới mới bất an và bất định, thậm chí “vô chính phủ” (Robert Kaplan, “Eurasia’s Coming Anarchy”, Foreign Affairs, February 15, 2016).
Trong khi phương Tây và Mỹ đi xuống (falling), thì
phương Đông đi lên (rising) với sự trỗi dậy đầy ấn tượng của Trung Quốc. NATO
và EU phân hóa do tác động của Brexitism & Trumpism. Sau khi Anh rút khỏi
EU, Pháp cũng lao đao, còn Đức phải suy nghĩ lại về an ninh của mình. Trong khi
đó, Trung Quốc tranh thủ cơ hội, thách thức Mỹ và trật tự thế giới do Mỹ cầm đầu,
với “Giấc mộng Trung hoa” (China Dream)
và bàn cờ lớn “Một Vành đai, Một Con đường” (One belt, One road). Hiện nay, bán đảo Triều Tiên, Biển Hoa Đông,
và Biển Đông đã trở thành những điểm nóng như “thùng thuốc súng” (powder kegs).
Trước sự trỗi dậy đầy thách thức của Trung Quốc và sự rút lui của Mỹ, Nhật buộc
phải tự lo cho an ninh của mình bằng cách sửa đổi Hiến pháp (điều 9) để có thể tái vũ trang. Đây
là một thay đổi rất lớn trong bức tranh địa chính trị Đông Á, có thể làm thay đổi
cục diện chiến lược tại khu vực.
Trong bối cảnh đó, nhiều nước phải điều chỉnh thể chế
và chính sách để thích ứng với môi trường và trật tự thế giới mới. Nhưng với
nhiều người, thay đổi tư duy “đặc thù” là việc không hề dễ. Người ta vẫn hành xử
như “thời chiến tranh lạnh”, ngộ nhận về quyền lực và vị thế của mình, mà không
lường được hệ quả. Sự ngạo mạn và ngộ nhận quyền lực không đúng lúc, đúng chỗ, sẽ
dẫn đến tai họa. Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh là một ví dụ.
Mỹ có thể cử biệt đội SEAL xâm nhập Pakistan để tìm
diệt Osama Bin Laden (2/5/2011), và Trung Quốc cũng có thể cử các biệt đội “Săn
Cáo” (Fox Hunt) sang Mỹ và các nước
khác để săn lùng các quan chức tham nhũng của họ đang lẩn trốn. Nhưng Việt Nam
không phải là Mỹ hay Trung Quốc. Mình phải tự biết mình là ai và đang ở đâu. Lúc
này, Việt Nam đang trong một tình thế đầy hiểm nghèo, cả về kinh tế lẫn chủ quyền
Biển Đông. Trong một quan hệ bất đối xứng (asymmetric) các nước nhỏ hơn và yếu hơn càng phải
thao lược. Nói cách khác, đừng nên quá sợ Trung Quốc, nhưng cũng đừng nên coi
thường Đức, là đối tác chiến lược quan trọng nhất trong số các nước EU (nhất là
sau khi Mỹ rút khỏi TPP).
Theo các chuyên gia, Trung Quốc đã ứng dụng “Tam chủng
Chiến pháp” (Three Warfares doctrine)
bao gồm “chiến tranh tâm lý” (psywar), “chiến tranh pháp lý” (lawfare), và chiến tranh
truyền thông (media warfare), để
đạt được mục tiêu chiến lược. Theo binh pháp Tôn Tử, thượng sách là “thắng mà
không cần đánh” (winning without fighting).
Trung Quốc quen dọa nạt và bắt nạt (bluffing and bullying) các nước láng giềng tại
Biển Đông, cũng như tại Doklam (nơi đang diễn ra xung đột giữa Trung Quốc với
Ấn Độ và Bhutan). (Brahma Chellaney, “Calling the
Chinese bully’s bluff”, Project Syndicate, August 8, 2017).
Việt
Nam đi về đâu
Trong giai đoạn đổi mới lần thứ nhất (từ 1986), đặc
biệt là sau khủng hoảng tài chính Châu Á (từ 1997), khi kinh tế một số nước bị
đình trệ thì Việt Nam nổi lên như “con hổ mới” ở Châu Á. Nhưng đáng tiếc là
chưa đầy 10 năm dưới thời thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (2006-2016), kinh tế Việt
Nam chưa kịp cất cánh thì đã lụn bại. “Con hổ mới” đã biến thành “con mèo hoang”. Các nhóm lợi ích thân hữu đã lợi dụng thể chế
độc quyền độc đảng để lũng đoạn và tham nhũng, biến các tập đoàn kinh tế nhà nước
(những “quả đám thép”) thành gánh nặng
thua lỗ và nợ nần (như Vinashin). Mô hình kinh tế thị trường “định hướng XHCN” đã đẻ ra một thứ quái
thai là “tư bản đỏ”. Các nhóm lợi ích
được chính quyền bảo kê đã kết hợp “CNXH thân hữu” (là cái vỏ) với CNTB hoang
dã (là cái ruột) trong một cuộc hôn phối vụ lợi. Đoàn tàu cách mạng Việt Nam đã
bị chúng bắt cóc và bẻ ghi chạy theo một hướng khác.
Trong khi Trung Quốc cải cách kinh tế thành công và
“cất cánh” với mô hình phát triển mang “bản sắc Trung Quốc”, được các học giả
phương tây gọi là “nền độc tài bền vững” (resilient
authoritarianism), thì Việt Nam thất bại. Nguyên nhân vừa do thể chế bất cập
(structural gaps) giữa kinh tế thị
trường và định hướng XHCN, vừa do điều hành tồi (operational failure) và quản trị kém (poor governance) cộng với tham nhũng tràn lan. Một khi quyền lực và
tham nhũng không bị kiểm soát, thì nó sẽ hoành hành như con quái vật
Frankenstein bị xổng. Tư duy “kiểu Việt Nam” dựa trên sự ngộ nhận về tính “đặc
thù” (exceptionalism) và tư tưởng
“giáo điều” (dogmatism), bị các nhóm
lợi ích lợi dụng và thao túng để trục lợi.
Cải cách hành chính bị vô hiệu hóa bởi chống đối ngầm
(passive resistance). Luật doanh nghiệp
bị gây khó dễ bởi các loại “quy trình” và “giấy phép con” (thậm chí vi hiến) được
các bộ ngành và địa phương đặt ra để trục lợi (rents seeking). Mọi việc đều bị chính trị hóa. Thói quen tư duy (mindset)
“kiểu Việt Nam”, và cách làm việc “không giống ai” đã bị dập khuôn thành “quy
trình” dựa trên danh nghĩa “hệ tư tưởng XHCN” (như bất khả xâm phạm), nên rất khó
thay đổi. Ví dụ cái “loa phường”, ai
cũng biết là đã quá lỗi thời, nhưng đến tận bây giờ người ta vẫn chưa từ bỏ. Đó
là những sản phẩm ý thức hệ từ thời “chính
trị là thống soái”.
Kết quả là tài nguyên thiên nhiên (“rừng vàng biển bạc”)
đang cạn kiệt dần. Trong khi dầu khí, than đá, kim loại (và kể cả cát) sắp hết,
thì ô nhiễm môi trường ngày càng tăng, nhiều nơi tới mức báo động, như bờ biển
miền Trung (bị ô nhiễm bởi Formosa), hoặc không khí ô nhiễm tại Hà Nội. Tài
chính quốc gia đang cạn kiệt: ngân sách thu không đủ chi, dự trữ quốc gia chỉ đủ
trả nợ đến hạn. Chính phủ không biết lấy tiền từ đâu để đầu tư phát triển,
trong khi viện trợ phát triển (ODA) đang cạn dần. Nạn tham nhũng tràn lan đã
làm tín nhiệm của Việt Nam trước cộng đồng quốc tế, và lòng tin của người dân
cũng đang cạn kiệt. Nhiều người cảm thấy bất an và bất lực đành “bỏ phiếu bằng
chân”. Mỗi năm có khoảng một trăm ngàn người bỏ đất nước ra đi. Họ có thể là doanh
nhân, trí thức, hay quan chức. Dòng người di cư ngày càng đông đã gây ra nạn chảy
máu chất xám và thất thoát tài chính. Cũng như người Trung Quốc, người Việt
đang đổ xô di cư sang Mỹ, Canada, Úc, Anh, và các nước phương Tây khác.
Khủng
hoảng kép
Trong tháng 7/2017, có hai sự cố như “khủng hoảng
kép” (double crises) vào thời điểm nhạy cảm, đặt Việt Nam vào thế mắc kẹt (catch-22). Thứ nhất là khủng hoảng do
khoan dầu tại Biển Đông. Việt Nam đã yêu cầu Repsol ngừng khoan thăm dò lô
136-03 trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam trước sức ép của Trung Quốc đe
dọa tấn công các cứ điểm Trường Sa nếu Việt Nam không chịu dừng. Dù ngừng tạm
thời hay lâu dài, Việt Nam khuất phục Trung Quốc về quyền khai thác dầu khí, do
không có đồng minh bảo vệ, và không đủ sức mạnh răn đe. Thứ hai là khủng hoảng ngoai
giao Viêt-Đức. Việt Nam đã dùng hạ sách bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin và đưa
về nước (theo thông báo của phía Đức) “như
một bộ phim hành động thời chiến tranh lạnh”. Đức đã phản ứng mạnh mẽ, lên
án Việt Nam vi phạm luật pháp Đức và quốc tế một cách “trắng trợn” (blatant) và
“chưa từng có” (unprecedented).
Vụ bắt cóc này đang dẫn đến những hệ quả nghiêm trọng
chưa lường hết, vì cả hai phía đều đang bị mắc kẹt. Chính phủ Đức coi vụ bắt
cóc Trịnh Xuân Thanh là “không thể chấp nhận được” (unacceptable) và “không thể
bỏ qua”. Đức đang đặt mọi phương án trừng phạt Việt Nam lên bàn (và chờ thái độ
phản ứng của Việt Nam), đúng lúc Việt Nam cần Đức ủng hộ Hiệp định tự do thương
mại (EVFTA),
cũng như tranh chấp tại Biển Đông. Đức là đối tác chiến lược quan trọng nhất của
Việt Nam tại EU.
Đối với Việt Nam, EU là đối tác thương mại lớn thứ hai sau Trung Quốc và là thị
trường xuất khẩu lớn thứ hai sau Mỹ. Thương mại song phương Viêt-Đức tăng từ
$10 tỷ (2006) lên $48 tỷ (2016). Sau khi TPP bị Mỹ bỏ rơi, thì có lẽ EVFTA là cái
phao cứu sinh duy nhất đối với Việt Nam. Nhưng, thủ tướng Angela Merkel có thể
gây áp lực với các nước EU phủ quyết EVFTA cho Việt Nam (dự kiến năm 2018).
Hiện nay, Viêt Nam đang bị bao vây bởi quá nhiều vấn
đề nan giải (như “thập diện Mai phục”). Nhưng nan giải và bức xúc nhất vẫn là vấn
đề nợ công và Biển Đông. Việt Nam làm thế nào để trả nợ và đối phó với nguy cơ
vỡ nợ (nếu mất khả năng thanh toán) hay nguy cơ xung đột Biển Đông do tranh chấp
chủ quyền và khai thác dầu khí (không thể nhân nhượng)? Liệu Trung Quốc có dám tấn
công Trường Sa (như năm 1988) hay chỉ hù dọa bắt nạt Việt Nam, theo kế “rung
cây dọa khỉ” và “bất chiến tự nhiên thành” (trong Binh pháp Tôn Tử)?
Tại hội nghị ngoại trưởng ASEAN-50 (Manila, August 5-8, 2017), mặc dù bị cô lập trong lập trường về Biển Đông, và trước sức ép của Trung Quốc, nhưng đoàn Việt Nam vẫn kiên trì đấu tranh. Cuối cùng hội nghị ASEAN vẫn ra được Thông cáo Chung phản ánh được phần nào quan điểm cứng rắn của Việt Nam về Biển Đông và về quy tắc ứng xử (COC), làm Trung Quốc tức giận, hủy cuộc gặp chính thức giữa hai ngoại trưởng. Tuy nhiên, Thông cáo Chung của ba ngoại trưởng Mỹ, Nhật, Úc (Manila, 7/8/2017) có nội dung và lời lẽ cứng rắn hơn nhiều so với Thông cáo Chung của các ngoại trưởng ASEAN (6/8/2017). Ba ngoại trưởng đã lên án hành vi “bồi đắp đảo và quân sự hóa các thực thể đang tranh chấp”, và kêu gọi “quy tắc ứng xử Biển Đông phải ràng buộc pháp lý, thực chất và hiệu quả”. (Laura Zhou, “China Vietnam maritime tensions flare as foreign ministers meeting called off”, SCMP, August 7, 2017
Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin tuy táo tợn
nhưng “chuyên nghiệp một cách vụng về” (too
good to be true). Thứ nhất, họ tiến hành giữa ban ngày tại công viên có nhiều
người qua lại (rất lộ liễu). Thứ hai, họ để lại smart phone tại hiện trường (có
chứng cứ). Thứ ba, họ thuê xe có cài đặt thiết bị GPS chống trộm (dễ phát hiện).
Thứ tư, họ đưa Trịnh Xuân Thanh vào Đại Sứ Quán Việt Nam (theo thông báo của Đức).
Không biết đây là do sơ xuất của những người thực hiện, hay là họ làm theo kịch bản của một đạo diễn “cao
tay”, cố
ý diễn kịch để khiêu khích chính phủ Đức. Có lẽ đây là một nước cờ “gambit” trong “trò chơi vương quyền”
(game of thrones) đầy bí ẩn “kiểu
Việt Nam”, trong khi có “đợt sóng ngầm” (theo Lê Hồng Hiệp) đang diễn ra trước
Đại hội Đảng Giữa kỳ. Khủng hoảng ngoại giao do sự kiện này gây
ra sẽ tác động tiêu cực đến quan hệ Viêt Nam với Đức (cũng như với EU), làm cho
quá trình hội nhập và hợp tác quốc tế của Việt Nam càng thêm khó khăn. Nó vừa phản
ánh khủng hoảng chính trị và đấu tranh quyền lực tại Việt Nam đã tới đỉnh điểm,
vừa bộc lộ khủng hoảng truyền thông và đấu đá phe phái, với nhiều “tin vịt” (fake
news) làm thật giả lẫn lộn.
Giải
pháp khả thi
Gốc rễ của vấn nạn tham nhũng là
do chế độ độc quyền, độc đảng, bị các nhóm lợi ích thân hữu thao túng để trục lợi.
Trong một chế độ không có pháp quyền mà chỉ có đảng trị, thì không thể kiểm
soát được quyền lực, vì những người cầm quyền tự cho mình đứng trên pháp luật và
thao túng mọi quyền lực và nguồn lực xã hội, dẫn đến tha hóa quyền lực, bất
công xã hội và mất lòng dân. Nếu bắt và xử được một Trịnh Xuân Thanh thì sẽ có mười
Trịnh Xuân Thanh khác, nếu không thay đổi thể chế chính trị. Vì vậy, để thúc đẩy
cải cách thể chế (vòng hai), Việt Nam cần tập hợp những “nhân tố thay đổi” (change agents) trong nước và ngoài nước thành một liên minh những người cùng chủ
trương cải cách thể chế (a coalition of like-minded institutional reformers). Tổ tư vấn kinh tế của Thủ tướng vừa thành lập là một ý tưởng đúng hướng
(nếu đó là thực chất), vì một chính phủ “Kiến tạo” (Constructive government).
Đối với Việt Nam, lúc này có lẽ Nhật là đối tác chiến
lược quan trọng nhất làm đối trọng trước sự bành trướng và bá quyền của Trung
Quốc tại Biển Đông, khi Mỹ không còn đáng tin cậy. Nhật không phải chỉ là một
cường quốc kinh tế, mà còn là một cường quốc quân sự, sẵn sàng hỗ trợ các nước
Đông Nam Á duy trì cân bằng quyền lực tại khu vực này. Lợi ích an ninh của Nhật
tại Biển Hoa Đông song trùng với lợi ích chiến lược của họ tại Biển Đông, nên cam
kết an ninh của Nhật đối với Việt Nam và khu vực chắc bền vững và đáng tin cậy hơn.
Vì Chính quyền Trump đã quyết định rút khỏi TPP và có
thể giảm cam kết an ninh với Châu Á, nên việc các nước khu vực hợp tác chiến lược
mạnh mẽ hơn với Nhật càng trở nên thiết yếu hơn bao giờ hết để lấp vào chỗ trống
đó. Các nước không chỉ cần tăng cường quan hệ song phương mà còn phải lập ra một
“Mạng lưới An ninh trên Nguyên tắc” (Principled
security network) như Tổng thống Barack Obama đã từng gợi ý, hoặc một “Mạng
lưới Liên kết mở” (Mesh Networks) như
Anne-Marie Slaughter & Mira Rapp-Hooper mới đề cập gần đây (“How
America’s Asian Allies Can Survive Trump”, Project Syndicate, January 24,
2017).
Cơ chế của một mạng lưới an ninh khu vực như vậy phù
hợp với mô hình an ninh tập thể và đối tác chiến lược, nhằm đảm bảo sự tồn tại
bền vững. Theo Anne-Marie Slaughter, ngay cả khi “một khâu bị đứt thì hệ thống vẫn tồn tại”. Quan hệ an ninh song
phương được tăng cường giữa Nhật với Việt Nam cũng như các nước khác (như Mỹ, Ấn,
Úc) là nòng cốt để xây dựng một “Đối tác Chiến lược cùng Quan điểm” (Like-Minded Strategic Partnership) bao gồm
Mỹ-Nhật-Ấn-Úc và Việt Nam (AJIA+V). Một liên minh bền vững như vậy là một đảm bảo
thiết yếu cho sự thiếu hụt cam kết an ninh của Mỹ đối với khu vực, cũng như là
một răn đe hiệu quả đối với mối đe dọa ngày càng lớn của Trung Quốc tại Biển
Đông. Trong bối cảnh đó, thỏa thuận Mỹ sẽ cho tàu sân bay thăm Cam Ranh (năm
2018) qua chuyến thăm của Bộ trưởng Quốc phòng Ngô Xuân Lịch (7-10/8/2017) tiếp
theo chuyến thăm của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, (31/5/2017) là một dấu hiệu răn
đe, có thể làm thay đổi cuộc chơi (game changer).
Việt Nam hoặc bất cứ nước nào khác cũng không thể một
mình đương đầu với Trung Quốc. Các nước có cùng lợi ích chiến lược tại Biển
Đông phải liên kết lại trong một liên minh để răn đe và ngăn chặn Trung Quốc
bành trướng. Muốn duy
trì hòa bình và ổn định tại Biển Đông, không thể trông chờ vào Trung Quốc và ASEAN
thỏa thuận một bộ quy tắc ứng xử (COC) có hiệu lực. Trong mấy năm nữa, ít nhất
cho đến hết nhiệm kỳ của Tổng thống Donald Trump, khi khu vực còn nghi ngờ vào
các cam kết của Mỹ, nếu các nước này không hình thành được một liên minh gồm
các nước có chung lợi ích chiến lược như vậy, để đối phó với Trung Quốc, thì sẽ
là quá ít và quá muộn (như bài học dưới thời Tổng thống Barack Obama).
Thay
lời kết
Những người cực đoan giống con gà trống. Mỗi lần nó
gáy thì thấy mặt trời mọc, nên nó ngộ nhận tưởng là do mình gáy nên mặt trời mọc.
Vì vậy, nếu nó chưa gáy mà mặt trời đã mọc thì nó rất tức tối, cho rằng mặt trời
sai, chưa gáy đã mọc. Những người cực đoan thường bảo thủ, với tư duy “đặc thù”,
nên không chịu lắng nghe. Họ có xu hướng luôn khẳng định mình là đúng, còn những
người khác là sai. Vì tư duy cực đoan và giáo điều, họ tin rằng chỉ có họ mới
có quyền phán quyết đúng sai. Những ai không giống họ và không theo họ đều bị
coi là phản động và thù nghich. Vì họ không chấp nhận đa nguyên, nên khẩu hiệu
“thêm bạn bớt thù” là vô nghĩa. Nếu
không tỉnh ngộ và thay đổi thì Việt Nam rất khó hội nhập, sẽ cô đơn không có bạn
bè mà chỉ có kẻ thù. Ngay bạn bè và đồng minh cũng có thể biến thành kẻ thù.
Chính quyền Việt Nam tỏ ra quyết liệt chống tham
nhũng (tuy nhắm vào những đối thủ chính trị nhất định) nhưng lại không chịu thay
đổi thể chế chính trị (là nguyên nhân đẻ ra ra tham nhũng). Trong khi chống
tham nhũng, lãnh đạo Việt Nam sợ đánh “vỡ bình” (thể chế) nhưng lại làm chao đảo
cái thuyền kinh tế & đối ngoại (là cái phao cứu sinh). Câu chuyện bắt cóc
Trịnh Xuân Thanh ở Berlin là một ví dụ, bất chấp luật pháp của Đức và quốc tế, có
thể bị Chính phủ Đức trừng phạt, tuy Đức là đối tác chiến lược quan trọng nhất của
Việt Nam tại EU. Khủng hoảng bất ngờ trong quan hệ Đức-Viêt thật không đúng lúc
khi Việt Nam rất cần Đức và EU để ủng hộ EVFTA, và bênh vực Việt Nam đối phó với
Trung Quốc tại Biển Đông. Trong khi hô khẩu hiệu “làm bạn với tất cả”, Việt Nam đang biến một đối tác tốt thành thù địch.
Đây là một nghịch lý chết người, mà chỉ có thể hóa giải được bằng thay đổi thể
chế.
Quyền lực và tham nhũng là hai thứ khó kiểm soát, nếu
không quyết thay đổi thể chế bằng cách thay mô hình đảng trị (party rule) bằng mô hình pháp quyền (rule of law). Nếu quyền lực không bị kiểm
soát nó sẽ tiếp tục đẻ ra tham nhũng, do quản trị yếu kém và thiếu minh bạch.
Đó là nguyên nhân chính làm kinh tế thị trường “định hướng XHCN” bị méo mó, đi trệch đường ray phát triển. Từ mô
hình phát triển (growth model) để
“hóa rồng/hóa hổ” Việt Nam đã biến thành “con mèo hoang”, với mô hình thất bại
(failed state). Đó là bài học đắt giá
từ những “diễn biến tiêu cực” trong một thập kỷ qua, làm triệt tiêu thành quả đổi
mới của hai thập kỷ trước đó, làm Việt Nam vẫn sa lầy tại ngã ba đường ý thức hệ.
Tham
khảo
1. Le Hong Hiep, “Asia’s Evolving Security Order”, Project syndicate, August 7, 2017
2. Brahma Chellaney, “Calling the Chinese bully’s bluff”, Project Syndicate, August 8, 2017
3. Laura Zhou, “China Vietnam maritime tensions flare as foreign ministers meeting called off”, SCMP, August 7, 2017
4. Anne-Marie Slaughter & Mira Rapp-Hooper, “How America’s Asian Allies Can Survive Trump”, Project Syndicate, January 24, 2017
5. Robert Kaplan, “Eurasia’s Coming Anarchy”, Foreign Affairs, February 15, 2016
6. Moises Naim, “the
End of Power”, Basic Books, New York, 2013
NQD.
12/8/2017
(Tác giả Nguyễn Quang Dy nguyên là Harvard Nieman Fellow 1993; hiện nay là nhà báo và nghiên cứu độc lập.
Bài này viết theo chủ đề “Việt Nam và trật tự thế giới mới” để đóng góp làm tài
liệu tham khảo cho Hội thảo Hè 2017, và để đăng trên Viet-studies).
-----
BẢN TIẾNG ANH
-----
BẢN TIẾNG ANH
Vietnam
is lonely and lost in an insecure and uncertain world
By Nguyen
Quang Dy
“It is only the wisest and the stupidest
that cannot change”. (Confucius,
551-479 BC)
One may say right away (without any analysis) that
Vietnam is lonely and lost in a new world order that is insecure and uncertain
at best, of an “unflattened world” (sorry Tom Friedman). Not only Vietnam, other
countries (like Venezuela) are also in the same boat. But Vietnam is in a
critical mess (because of China) as an exceptional case that needs
clarification. Exceptionalism and gradualism, together with extremism and
dogmatism, are key blockers to due changes and progress. After years of undertaking
renovation and integration (with remarkable achievements) Vietnam is now still falling
behind even her neighbors. Given potential natural and human resources, Vietnam
is desolate financially and dependent on China. While promoting the slogan of “making friends with all”, Vietnam is
still “isolated and lonely” (Bill
Hayton), being bullied without an ally to protect it. As Vietnam is falling
into the “average income trap”, the country has not undertaken due institutional
changes as expected.
New
world order
The year 2016 was marked by a major historical trend represented by Brexitism in the UK and Trumpism in the US. That was a historical phenomenon and turning point, starting a new era, not only in the UK but also in the rest of Europe, not only in the US but also for the rest of the world. Globalization has been in decline in face of rising nationalism, as its achievements and values being reversed. Free trade has been replaced by isolationism (i.e. America First). The values of liberal democracy is challenged, and human rights downgraded. The world order has been subject to new changes as warned by scholars like Francis Fukuyama in “the End of History” or Moises Naim in “the End of Power”. While there are different interpretations, most people agree that the world order is now insecure and uncertain, even anarchic. (Robert Kaplan, “Eurasia’s Coming Anarchy”, Foreign Affairs, February 15, 2016).
While the West (and America) is falling, the East is
rising with the impressive rise of China. The European Union has disintegrated under
the impact of Brexitism and Trumpism. As the UK has exited the EU, France is getting
so nervous and Germany thinking twice about its own security. In the meantime,
China has taken the opportunity to challenge the US and the world order
championed by the US, with its “China Dream” and the grand game of “One belt,
One road”. Now, the Korean peninsula, the East China Sea, and the South China
Sea have become hotbeds of conflict (like powder kegs). Confronting the
aggressive rise of China and the expected retreat of the US, Japan has been
forced to review and amend its Constitution (Article 9) to allow Japan to rearm
itself. This is a major change in the geopolitical landscape of East Asia,
leading to possible transformation of the strategic balance in this region.
Under these circumstances, nations are forced to shift
their system and policy to adapt to the new international environment and order.
But for some people, changing their “exceptionalism” mindset is not so easy.
They still behaved like during the Cold War, taking for granted their power and
position, without being able to anticipate the consequences. The arrogance and
misperception of power at the wrong time and in the wrong place might lead to
disaster. The kidnapping of Trinh Xuan Thanh in Berlin is a case in point.
The US could send SEAL teams to Pakistan to track
down and kill Bin Laden (2/5/2011), and China could send “Fox Hunt” agents to
the US to hunt down corrupt officials hiding there. But, Vietnam is neither the
US nor China. We should be aware of who we are and where we are. Now, Vietnam
is in a dangerous position in terms of economy and sovereignty. In asymmetric relationships, smaller and
weaker countries should be strategically savvy. In other words, we should not be
too afraid of China but not being too careless about Germany, our most
important strategic partner in the EU (especially after the US quit TPP).
According to some researchers, China has adopted the
“Three Warfare” doctrine, including psychological, legal and media warfare, to
achieve strategic objectives. In Sun Tzu’s Art of War, a mix of psywar and lawfare
and media warfare is the ultimate strategy of “winning without fighting”. China has been bluffing and
bullying neighbors in the South China Sea as well as in Doklam where China and
India (and Bhutan) are locked in a standoff. (Brahma Chellaney, “Calling the Chinese bully’s bluff”, Project Syndicate,
August 8, 2017).
Vietnam
is drifting
During the first experiment of Renovation (after
1986), especially following the Asian Financial Crisis (since 1997), while the
economy of many countries was stagnant, Vietnam emerged as the coming “new
tiger” of Asia. But unfortunately, within ten years under Prime Minister Nguyen
Tan Dung (2006-2016), Vietnam’s economy was not taking off before it crashed.
The “new tiger” has turned into a “wild cat”. Interest groups, protected by
crony socialism, manipulate the corrupt system of monopoly and turn the
state-owned economic groups (the so called “steel fists”) into the burden of huge
losses and debts (like Vinashin). The model of market economy with “socialist
orientation” have given birth to the new monster of “red capitalists”. These interest
groups, protected by the authorities, have mixed up “crony socialism” (as the
cover) with “primitive capitalism” (as the core) in a marriage of convenience. They
have hijacked the Vietnamese revolution train and geared it toward a new
direction.
While China undertook successful economic reform and
took off with the development model marked by “Chinese characteristics”, hailed
by western scholars as “resilient authoritarianism”, Vietnam has failed. The
reasons could be either “structural gaps” between market economy and socialist
orientations, or “operational failure” by poor governance and rampant
corruption. Once power and corruption could not be checked and controlled, they
would roam around like the broken loose Frankenstein. The “Vietnam way” of
thinking based on the misconception of exceptionalism and dogmatism was
manipulated by interest groups.
Public Administrative Reform has been compromised by
passive resistance. The practice of the Enterprise Law has been hindered by many
incumbent “processes” and “permits” (sometimes unconstitutional), which were
resurrected by ministries and local governments for rents seeking. Almost
everything was politicized. The mindset of “Vietnam way” (exceptionalism) has
been stereotyped and hunkered down under the cover of the resilient “socialist
ideology” which is almost impossible to change. One obvious example is the
community loud speaker system (known as “Loa Phuong”). Although outdated and
unpopular, it is not yet abolished even now. That is the product of ideology
from the “politics in command” era.
As a result, Vietnam’s natural resources (known as
“golden forests & silver seas”) are desolate. As oil and gas, coal and minerals (or even
sand) are running out, environmental pollution has increased, in some cases
alarming, such as the long coastline in Central Vietnam (polluted by Formosa)
or the polluted air in Hanoi. The national budget is in critical deficit:
revenues not enough for expenditures, and national reserves only enough to pay
due debts. How could the Government raise capital for investment when international
development aid (ODA) is running out? Rampant corruption has given Vietnam lower
ratings by the international community and unpopularity among the Vietnamese.
Many people are so worried and desperate that they “vote by feet”. Every year,
over one hundred thousand people leave Vietnam for migration. They might be business
people, intellectuals, or government officials. The exodus has caused a serious
brain drain and capital flight. Like the Chinese, Vietnamese are leaving en
masse for America, Canada, Australia, Britain, and other Western countries.
Double
Crises
In July 2017, two incidents took place like “double
crises” at a critical time, pushing Vietnam into a “catch-22”. First is the oil-drilling crisis in the South
China Sea. Vietnam asked Repsol to suspend drilling for oil & gas in block
136-03 (in Vietnam’s special economic zone) in face of China’s threat to use
force to attack Vietnam’s installations in the Spratlys if Vietnam did not
stop. Whether it was temporal or permanent, Vietnam has given up its sovereignty
and oil exploration rights, without an alliance to defend it, and without a
strong deterrence to China. Second is the German-Vietnamese diplomatic crisis. Vietnam
has resorted to the kidnapping of Trinh Xuan Thanh in Berlin to bring him home
(in German view) “like a Cold War era’s
thriller movie”). The German government reacted strongly, condemning
Vietnam for its “blatant and unprecedented violation of German and
international laws”.
This abduction is expected to lead to serious
consequences beyond anticipation, since both sides have been locked in a
“catch-22” situation. The German
Government considers Trinh Xuan Thanh abduction “unacceptable” and cannot be
overlooked. Germany has placed on the table every possible retaliation options
(depending on Vietnam’s attitude) when Vietnam badly needs German critical support
for a free trade agreement (EVFTA)
and the South China Sea disputes. Germany is Vietnam’s most important strategic
partner in the EU. For Vietnam, the EU is the second largest trading partner
after China and the second largest export market after the US. Bilateral
treading volume between the EU and Vietnam increased from $10 billion (in 2006)
to $48 billion (in 2016). After the US has quit TPP, perhaps EVFTA has become
the only lifeline available for Vietnam. Yet, Prime Minister Angela Merkel may
put pressure on EU member countries to disapprove EVFTA for Vietnam (expected in
2018).
Now, Vietnam is surrounded by many difficult problems
(like “ambushed in ten directions”). But the most difficult and unsettling
problem is the public debt or the South China Sea. Nobody knows how Vietnam can
pay the debt and deal with possible bankruptcy (caused by insolvency) and
possible conflict in the South China Sea (by territorial and oil development
disputes that cannot be compromised). Would China dare to attack Vietnam’s installations
in the Spratly (as in 1988) or only to bluff and bully Vietnam, like the trick
of “killing the chickens to scare the monkeys” and “winning without fighting” (Sun
Tzu’s Art of War)?
At the foreign ministerial meeting of ASEAN-50 (Manila, August 5-8, 2017), the Vietnamese delegation, being lonely in its tougher stance on the South China Sea and coming under strong pressures by China, patiently pressed on. Eventually the ASEAN meeting managed to issue a Joint Statement mildly rebuking China in the South China Sea and a draft Code of Conduct (COC). China was angry, canceling the official meeting of the two foreign ministers. However, the Joint Statement by the foreign ministers of the US, Japan and Australia (Manila, August 7, 2017) offers much stronger wording than the Joint Statement by ASEAN foreign ministers (August 6, 2017). The three foreign ministers condemned the act of “reclaiming and militarizing the disputed features” and called on the “Code of Conduct on the South China Sea to be legally binding, substantial and effective”. (Laura Zhou, “China Vietnam maritime tensions flare as foreign ministers meeting called off”, SCMP, August 7, 2017).
The unexpected abduction of Trịnh Xuan Thanh in
Berlin is “professional yet so clumsy” (too
good to be true). First, they did it in broad day light in a public park (too
much exposure). Second, they left a smart phone on the spot (as evidence). Third,
they rented a limousine with an anti-theft GPS device (so easy to detect).
Fourth, they took him to the Vietnamese Embassy (as reported by a German
government agency). Was it a clumsy performance by Vietnamese enforcers or an
intentional game plan well-scripted and well staged to provoke a German retaliation.
Perhaps, this is a “gambit”
in a bizarre Vietnamese “game of thrones”, as part of an “undercurrent” (Le Hong Hiep) going on before
the mid-term Party Congress. Anyway, this diplomatic crisis, as a result
of the bizarre kidnapping, is expected to exert negative impact on Vietnam’s
relations with Germany and the EU, making Vietnam’s process of international
integration and cooperation even more difficult. While this reflects the on-going
political crisis and power struggle in Vietnam now reaching a climax, it reveals
the communication crisis and factional fight, with more “fake news” and confusing
speculations.
Possible
solutions
The root of the corruption problem is the
single-party dictatorship which has been exploited and manipulated by crony
interest groups for their own benefits. Under a regime without the rule of law,
and with the single party rule, power cannot be controlled, as the authorities
would assume themselves above the law of the land and would manipulate all
powers and resources available in the society, leading to corruption of power, injustice
and unpopularity. As Trinh Xuan Thanh has been captured for prosecution, there
might be ten more Trinh Xuan Thanh, if the political system is not changed. To
expedite the institutional reform (second time), change agents both inside and
outside the country, should be mobilized in a coalition of “like-minded institutional
reformers”. The newly established economic advisory group of the Prime Minister
is the right idea (if it is substantial) for a “constructive” government.
For Vietnam, now Japan is perhaps the most important
strategic partner to counterbalance China’s maritime expansionism in the South
China Sea when the US’s reliability is in doubt. Japan is not only an economic
but also a militarily power willing to support Southeast Asian nations to
maintain the regional balance of power. Japan’s security interests in the East
China Sea coincide with its strategic interests in the South China Sea, making Japan’s
commitments toward Vietnam and the region more reliable and sustainable.
As the Trump’s administration has withdrawn from the
TPP and might reduce its military engagement with Asia, the need for stronger
strategic cooperation with Japan becomes even more acute to fill the gap. This
goes beyond bilateral relationships, to include the creation of a regional “security network” envisioned by
President Obama earlier, or the “Mesh
Network” discussed by Anne-Marie Slaughter and Mira Rapp-Hooper recently (“How
America’s Asian Allies Can Survive Trump”, Project Syndicate, January 24,
2017).
The framework of such a regional security
arrangement should be in line with the concept of collective security and
strategic partnership which would be resilient. According to Anne-Marie
Slaughter, if “one link breaks, the
structure survives”. Japan’s enhanced bilateral security ties with Vietnam
and like-minded countries (such as America, India, Australia) are the
cornerstone and supposed to lead to the emergence of a “Like-Minded Strategic Partnership” (LMSP) including America-Japan-India-Australia plus
Vietnam (AJIA+V). Such a regional network serves as a vital hedge against
declining US commitment to the region, and a credible deterrence against the
China threat in the South China Sea. In that connection, the agreement for the
US to send an aircraft carrier to Cam Ranh for a visit (in 2018) during the
visit of Defense Minister Ngo Xuan Lich (August 7-10, 2017) following the visit
of Prime Minister Nguyen Xuan Phuc (May 31, 2017), is a sign of deterrence and
a game changer.
Neither
Vietnam nor any other country can work alone in dealing with China. Nations
sharing the same strategic interests should work together in a coalition to
deter and restrain expansionist China. To maintain peace and stability in the
South China Sea, China and ASEAN cannot be expected to reach an effective agreement
on the Code of Conduct (COC). In the next few years, at least until the end of
the Trump Administration, when US commitment is in doubt, if these countries
fail to form such coalition of shared interests to deal with China, it would be
too little too late (as indicated by the lesson of the Obama Administration).
End
notes
Extremists are like the rooster. Every time it
crows, it sees the Sun rises and takes it for granted that it’s crowing makes
the Sun rise. So if the Sun rises before it crows, the rooster will be upset
believing the Sun has done something wrong and should have waited. Extremists
are often conservative, with an “exceptionalism” mindset, failing to listen.
That is why they always believe they are right, while others are wrong. In their
authoritarian mindset and paradigm, they thought they are the only ones who
could decide right or wrong. Anyone who is not like them or does not follow
them is considered reactionary and hostile. As they do not accept pluralism,
the slogan of “making more friends and less enemies” is meaningless. If they do
not wake up and change they cannot integrate, but end up being lonely without
friends and only enemies. Even people who were their friends and allies might become
enemies.
Vietnamese leaders seem determined to fight
corruption (though focusing on certain political foes), but they are not so keen
to change the political system (which breeds corruption). While fighting
corruption, they are reluctant to break the political mold, yet they are ready
to rock the economic and diplomatic boat (as its life jacket). The saga of Trinh
Xuan Thanh’s abduction in Berlin is in serious violation of international and
German laws at the risk of strong retaliation by Germany (Vietnam’s most
important strategic partner in the EU). The unexpected crisis of
German-Vietnamese relations came at a wrong time when Vietnam badly needs
German and EU support for FTA status, and its disputes with China in the South
China Sea. While promoting the slogan of “making
friends with all” Vietnam is turning a good partner into a hostile country.
This is a deadly paradox that would require a system change.
Power and corruption are very difficult to check and
control, if institutional change is not undertaken resolutely to replace the
party rule by the rule of law. If power is not checked and
controlled, it will breed corruption, given lack of governance and
transparency. Those are the key reasons making the market economy “with
socialist orientation” twisted and moving off-track. From the growth model to groom
“a new tiger”, Vietnam has turned out to be a “wild cat”, and a “failed state”.
That’s is an expensive lesson from the “negative evolution” during the last
decade, compromising the achievements of two decades of development earlier, keeping Vietnam bogged down at the same
ideological crossroads.
References
1. Le Hong Hiep, “Asia’s Evolving Security Order”, Project syndicate, August 7, 2017
2. Brahma Chellaney, “Calling the Chinese bully’s bluff”, Project Syndicate, August 8, 2017
3. Laura Zhou, “China Vietnam maritime tensions flare as foreign ministers meeting called off”, SCMP, August 7, 2017
4. Anne-Marie Slaughter & Mira Rapp-Hooper, “How America’s Asian Allies Can Survive Trump”, Project Syndicate, January 24, 2017
5. Robert Kaplan, “Eurasia’s Coming Anarchy”, Foreign Affairs, February 15, 2016
6. Moises Naim, “the
End of Power”, Basic Books, New York, 2013
NQD.
August 12, 2017
(Nguyen
Quang Dy is a Harvard Nieman Fellow 1993, and now an independent journalist
& researcher. This is written on the
topic of “Vietnam and the new world order”, as contribution to the Summer
Seminar 2017 for reference, and for publication on Viet-studies).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét