Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Giấy phép biết đi


Giấy phép biết đi

Lại một ngôi nhà giữa phố bị phá để xây cao ốc. Người ta mang đến mấy xe vải bạt “bao kín” khu nhà vẫn còn khang trang. Để rồi lát nữa tay choòng tay búa, nào xẻng nào cuốc sẽ đồng loạt ra quân quật đổ ụp nó xuống. Ít tháng nữa trên tòa biệt thụ hai tầng vườn tược rộng rãi giữa phố trung tâm này sẽ dựng lên một cao ốc to đùng. 

Về ngôi nhà phá đi này, cả khu tôi ở vẫn gọi là “nhà Lào”. Gọi vậy vì có một thời gian dài khá xa xưa rồi, nó là trụ sở của cơ quan đại diện bên thương mại kinh tế gì đó của Lào; rồi kế tiếp một công ty tập đoàn lớn gì đó của nước Lào tiếp quản đóng quân. 

Rồi thì không biết sao, hàng hơn chục năm nay thay thầy đổi chủ thế nào cũng chẳng ai biết hết trừ mấy cái tay đại gia nhà đất và kẻ quản lý nhà nước phụ trách vụ chuyển nhượng bán đi mua lại ngôi nhà này. 

Còn dân thường chỉ biết gần đây nhất, thấy một “ông chủ mới” dẫn một trường chuyên của tư nhân thuê nhà để dạy trẻ em học tiếng Anh. 

Sân vườn bỗng nhiên phải chữa chạy, cải tạo cho phù hợp. Là tô mầu vẽ hoa các phòng ốc, tường nậm, sân vườn. Khuân đau về cả núi đồ chơi, các cây cảnh chậu non bộ và trang trí đèn nến xanh đỏ sáng trưng. 

Nhưng rồi không lâu trường này lại lặng lẽ bỏ đi. Nghe nói do chủ đã xin được giấy phép xây building nên "đền bù" mấy cho anh trường kia bao nhiêu họ cũng gánh tuốt. Một cú thay đổi ngoạn mục, xoay hẳn sang làm nhà cao tầng để kinh doanh nhà cửa địa ốc.

Tại sao có sự chập chà chập chờn suốt vài thập kỷ nay với một tòa nhà lớn, gọi đúng là một biệt thự với sân vườn đàng hoàng thế này? Không tính nhà, riêng gần bảy trăm mét vuông đất, giá hơn trăm triệu mỗi mét, thế mà hàng chục năm cứ đắp chiếu bỏ hoang... 

Đúng suốt thời gian dài qua chẳng một ai đến ở, trừ vài ba người bảo vệ. Lãng phí thật, lãng phí quá ơi các ông bà đại gia!... 

Trong lúc dân nghèo , cán bộ công nhân viên sống bằng đồng lương hẻo thì không có nhà để ở. Cuộc đời đám này chỉ mong cải thiện dăm bảy mét vuông chỗ chui ra chui vào mà không tài nào đạt được, có mà mơ giữa ban ngày! Bất công, bất công quá.

Đắp chăn đắp chiếu bất động sản, vì sao? Đó chính vì các ông chủ bà chủ nhà ta đau cũng thế, phải mai phục chờ đợi. Một đợt tung tiền "chạy" thủ tục. Và lại chờ. Đã từng bôi trơn lại bôi trơn tiếp. Chi mạnh và thật mạnh. Rồi chờ - một sự chờ đợi dài cổ đối với một cái giấy phép xây dựng nhà cao tầng vượt quá quy định ở trung tâm. Nó khó không phải vì tiền không chi mà là "chi không nhiều tiền". Thế thôi. 

Viết đến đây thấy chán ngắt chán nơ cho những lời đãi bôi trên truyền thông báo chí thành phố. Cứ suốt ngày ra rả những là quy định quy hoạch này nọ. Là không có được phép xây nhà ở cao tầng, những cao ốc vượt 7 tầng ở khu trung tâm. Lý do là cơ sở hạ tầng kém, tiêu cấp nước cũng như giao thông “quá tải”, đều là không đáp ứng nổi. Theo quy hoạch thành phố là hãy ra ngoại thành, ra những khu vực dự án chung cư ABC... mà nhà nước đã bố trí... Tức là "ra vẻ" không có xây cao ốc chung cư trong khu phố trung tâm!

Tất cả chỉ là lời nói gió bay. “Nhà ta ta cứ xây”. Bởi vì “Tiền ta ta đã chạy” (chạy giấy phép xây dựng). Tiền, tiền biết đường đi, đúng lúc đúng chỗ, thì các lệ luật kia những kẻ có tiền sẽ phá tan hoang bằng hết. 

Tiền bạc và quyền lực một khi chúng câu kết với nhau thì cả hai phía đều vớ bẫm, căng túi. Chỉ có người dân là thiệt thòi và lãnh đủ…

VỆ NHI


Không có nhận xét nào:

  Việt Nam trước các nguy cơ tiềm ẩn khó lường Nguyễn Quang Dy Trong bối cảnh thế giới đang biến động khó lường, các nước đang chuyển đổi nh...