Cách đây đúng 43 năm 1 ngày, ngày 8/8/1974, ông Nixon để lại bức thư ngắn gọn chỉ có 1 câu (gửi ông Kissinger ngoại trưởng): Tôi xin từ chức Tổng thống nước Mỹ từ ngày hôm nay. -->> xem ảnh chụp bức thư đặt ở cuối Entry này.
Biết là không thể trụ lại được vì vụ bê bối Watergate, ông Nixon chẳng cần họp hành, kiểm điểm, thanh minh thanh nga gì với các đồng sự. Gọn gàng ông Nixon đọc 1 diễn từ từ chức trước Quốc hội vào ngày hôm trước, 7/8, hôm sau ông chấp nhận về vườn luôn.
Nhà nước pháp quyền và các quy định về quyền hạn và nghĩa vụ tổng thống Mỹ nó thế. Và ông Nixon, với nền tảng văn hóa chính trị ông sở hữu và biết xài đủ, ông chấp nhận và tuân thủ một giải pháp không phải ai ở đỉnh cao quyền lực cũng hành xử được như vậy.
Nói vậy vì mới đây nhất, một nhân vật nữ chỉ cỡ thứ trưởng (chưa ở trật bậc chính khách nhá), rõ ràng phạm lỗi (làm rõ hơn thì mắc tội không biết chừng), mất chức thứ trưởng là cái chắc.
Ấy vậy mà dập dà dập dình, nhùng nhà nhùng nhằng tới mấy tháng tời, giờ mới cách được cái chức đảng ủy viên ban cán sự đảng của một bộ - trong mấy chục bộ-ngành -; cách chức thứ trưởng vẫn phải đợi quyết định của thủ tướng.
Không phải bà thứ này này là trường hợp thiểu số và ít ỏi, mà còn rất nhiều trường hợp lớn chức hơn, hoặc bé chức hơn tương tự.
Đúng quy trình nó rầy rà và mất thì giờ ghê gớm!
Chính trị và hành chính mà lề mề vậy, bảo sao các lĩnh vực làm ra tiền bạc (sản xuất, dịch vụ) chẳng năng suất lao động xếp loại kém nhất-nhì so với thế giới công nghiệp, văn minh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét