Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Vài phút thư giãn

Vài phút thư giãn

Bàn mãi thế sự cũng mệt mỏi đầu óc. Cả đầu óc người viết và cả đầu óc người đọc. Tuy nhiên đã là “cây sậy biết suy nghĩ” (một blogger xưng danh là cây sậy, nhưng là một cây sậy biết suy nghĩ) thì cây sậy nào mà chẳng vậy, không thể lẩn tránh những sự đời vui buồn. Mũ ni che tai thế nào được.
Nhưng hãy dừng chuyện lý sự, thôi thì cuối mỗi tuần, sau hồi nghĩ ngợi chán chê thì cũng nên/phải ngơi nghỉ chút chứ bạn. Thì đây hãy dành mấy phút cùng đọc vài mẩu chuyện vui vui mà Nguyễn Vĩnh Blog tôi (Hầu chuyện Blog) sưu tầm được trên mạng. Có thể gọi đó là những chuyện ngụ ngôn cũng được.   

Ngựa đực và ngựa cái 

Ngựa cái ngày đêm không làm lụng gì hết và chỉ tha thẩn trên cánh đồng, còn ngựa đực đêm đêm mới được thả đi ăn, ban ngày phải cày đất. Thấy vậy ngựa cái mới bảo ngựa đực:
- Anh việc gì phải kéo cày? Giá tôi ở địa vị anh thì tôi không chịu. Chủ mà lấy roi quật tôi, tôi sẽ tung vó đá lại.



Sang ngày hôm sau ngựa đực bèn làm theo lời ngựa cái. Bác nông dân thấy ngựa đực trở nên ương bướng, bèn đóng ngựa cái vào vai cày.

Cáo và sếu

Cáo mời sếu đến ăn bữa trưa và bày đĩa canh ra. Với cái mỏ dài của mình, sếu chẳng ăn được chút gì, thế là cáo một mình chén sạch.
Sang ngày hôm sau sếu mời cáo đến chơi và dọn bữa ăn trong một cái bình cổ dài. Cáo không sao thò được mõm vào bình, còn sếu vươn cái cổ dài thò mỏ vào bình và một mình ăn no.

Khỉ con

Khỉ mẹ ấy có hai khỉ con. Một con được khỉ mẹ yêu quý, còn con kia bị ghét bỏ.
Bữa nọ người đi săn rượt đuổi khỉ mẹ. Khỉ mẹ chộp lấy đứa con yêu quý và bỏ chạy cùng với nó, để lại đứa con bị ghét bỏ.



Đứa con bị ghét bỏ lẩn vào giữa lòng rừng rậm, người săn không thấy nó, bỏ qua. Còn khỉ mẹ nhảy lên cây, nhưng luống cuống thế nào lại va đầu đứa con yêu quý vào cành cây, thế là nó bị chết. Khi người săn bỏ đi, khỉ mẹ đi tìm đứa con bị ghét bỏ, nhưng không tìm thấy nó nữa, thế là khỉ mẹ còn lại một thân một mình

Sói và sóc

Sóc nhảy nhót chuyền cành thế nào ngã trúng ngay vào chó sói đang ngủ. Chó sói choàng dậy tóm được sóc, định ăn thịt. Sóc bèn van xin:
- Xin ông thả cháu ra.
Sói trả lời:
- Thôi được, ta sẽ thả mày, có điều mày hãy nói cho ta hay, vì sao họ nhà sóc chúng mày lúc nào cũng vui vẻ như vậy? Ta thì lúc nào cũng buồn rũ, còn chúng mày lúc nào cũng thấy đùa nghịch nhảy nhót trên cành cây cao.



Sóc nói:
- Ông cứ thả cháu lên cây đã, rồi cháu sẽ nói cho ông rõ, chứ không cháu sợ ông quá.
Sói thả sóc ra, thế là sóc tót lên cây và nói chõ xuống:
- Ông buồn rũ là vì ông độc ác, cái độc ác nó bóp thắt tim gan ông lại. Còn đằng này bọn ta vui vẻ là vì bọn ta hiền lành và chẳng làm điều ác cho ai cả.

NV (sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

  Việt Nam trước các nguy cơ tiềm ẩn khó lường Nguyễn Quang Dy Trong bối cảnh thế giới đang biến động khó lường, các nước đang chuyển đổi nh...