Vội - bài thơ thiền
Một người bạn mới gửi cho tôi một bài thơ đầy chất thiền.
Chủ nhật nghỉ ngơi xin đưa lên blog đây để mọi người đọc và cùng ngẫm ngợi. Phải chăng chúng ta đều đã hơn một lần nghe nói về kiếp người cũng lắm khi rất phù du - "Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội /Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa. / Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở / Vội ngày, vội tháng, vội năm qua...
Biết là thế nhưng con người ta cứ vội, cứ đuổi bắt vội vã, kiếm tìm suốt một đời những thứ đâu đâu chứ không biết rằng, có một nhánh hồng đang nở ngay đầu hiên nhà...
Nói văn vẻ là như thế thôi chứ đời nghiệt ngã hơn nhiều. Nhưng dù sao đó cũng là điều đáng ngẫm chứ cũng đừng "vội" phủ nhận.
Vệ Nhi
-----
Vội
Vội đến, vội đi, vội
nhạt nhòa
Vội vàng sum họp vội
chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi
vội thở
Vội hưởng thụ mau để
vội già.
Vội sinh, vội tử, vội
một đời
Vội cười, vội khóc
vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét,
nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội
rã, rời...
Vội bao nhiêu kiếp
rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc
cuối trời xa.
Ngoài hiên đâu thấy
hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng,
vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời
vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa
không nhớ ra.
'' Đáy nước tìm
trăng'' mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội
gật gà...
Vội quên, vội nhớ vội
đi, về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!
Có ai nẻo Giác bàn chân vội ?
'' Hỏa trạch '' bước ra, dứt não nề...
Thích Tánh Tuệ
Bodhgaya mùa Tipitaka 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét